Rợn tóc gáy xem người bọn ông gặm đầu rắn hổ sở hữu chúa kịch độc

Tỉnh dậy thân đêm, người thanh nữ suýt bất tỉnh khi thấy thứ đã ở trên đầu


Theo đạo sĩ bố Lưới, vùng Thất tô huyền bí không những có rắn hổ mây khổng lồ, mà còn tồn tại những loại khác, cũng to lớn khiếp, ấy là nhỏ phướn, nhỏ rết.
*

Nhắc mang đến loài rắn hổ mây khổng lồ, ít nhiều người nhận định rằng đó là chuyện tào lao của dân cư vùng đất bác cha Phi. Tôi cũng tin như vậy!

Tuy nhiên, chạm mặt gỡ hàng ngàn người, ở những tỉnh thành không giống nhau, tôi đông đảo được nghe những mẩu chuyện rất thật, khôn xiết giống nhau. Họ trình bày hình dạng, màu sắc, biện pháp di chuyển, tính nết của loài rắn này trùng khớp một cách khó tin.

Bạn đang xem: Con rắn to nhất từng được ghi nhận "khủng" đến cỡ nào?

Một đạo sĩ kỳ lạ, đáng tôn kính, đang sống 100 năm trên cõi đời, trên trái núi Cấm rất linh thiêng nhất vùng Cửu Long như đạo sĩ tía Lưới, thì không tồn tại lý vày gì để bịa tạc những câu chuyện mua vui. Cả đời ông sống ẩn dật trong rừng, thì ông còn màng gì vắt sự, còn mê say hố gì việc kể chuyện tào lao cho nổi tiếng?

Tôi hỏi đạo sĩ tía Lưới: “Thưa ông. Con từ tp. Hà nội vào đây, mang theo một câu hỏi mà bao trong năm này con ngờ vực mãi, kia là có rắn hổ mây khổng lồ hay không?”.

Đạo sĩ ba Lưới tỏ ra bực tức vì câu hỏi đó của tôi. Ông vẫn định không tiếp tôi nữa. “Tui rước danh dự của bạn sắp xuống lỗ để khẳng định với anh rằng, rắn hổ mây lớn tưởng là loài gồm thiệt, chứ không hẳn chuyện tào lao. Già như tui tất cả giống kẻ bịa chuyện hay không?” – đạo sĩ bố Lưới nói như vậy.

Theo đạo sĩ cha Lưới, vùng Thất tô huyền bí không những có rắn hổ mây khổng lồ, mà còn có những chủng loại khác, cũng to mập khiếp, ấy là bé phướn, nhỏ rết.

Con phướn to béo như hổ mây, nặng trĩu vài trăm ký. Nó chỉ không giống rắn hổ mây ở chiếc thân hình color đen, và đầu dẹp như cá trê. Nhỏ phướn phóng bên trên ngọn cây như giông bão. Khi nó săn mồi, cả cánh rừng rung bần bật, cỏ cây táp đi. Dẫu vậy nó là loài vô cùng nhát, bắt buộc ít fan thấy nó ngoài những đạo sĩ ẩn tu lâu năm trong rừng.

Xưa kia, đạo sĩ bố Lưới thi thoảng gặp mặt con phướn, nhưng lại 50 năm quay trở lại đây thì nó thay đổi đâu mất. Loại rết to con cũng to bằng bắp chân, hoàn toàn có thể xơi tái gà, vịt. Những đạo sĩ bên trên núi cũng hay bắt rết xiên vào cây nướng trên than hồng làm cho món ăn. Thịt nó trắng với ngọt như làm thịt gà. Tuy thế loài rết lớn tưởng cũng mất tích từ thọ rồi...!

Để thông tin trung thực về trận đánh với rắn hổ mây kếch xù ở núi Cấm, cửa hàng chúng tôi xin chép nguyên văn đoạn thương lượng với đạo sĩ cha Lưới:

- PV: Thưa đạo sĩ, ông hãy kể cho độc giả, nhất là những nhà phân tích động vật được biết về rắn hổ mây.?

– Đạo sĩ tía Lưới: Rắn hổ mây lớn tưởng nhiều fan nhìn thấy, thậm chí là bắt được chứ không hề riêng gì tui. Tui thì gặp mặt chúng thường xuyên, thậm chí còn ở cạnh chúng suốt, phải tui rất rõ ràng về nó. Nó gồm thân màu sắc vàng, tương đối mốc. Màu kim cương nhạt rộng trăn.

Loài hổ mây không giống với trăn là lúc săn mồi hoặc né thân cây đổ, mỏm đá, nó đựng đầu siêu cao, mang lại tận ngọn cây. Nó chạy rất cấp tốc khi sinh sống trên cây, phóng từ bỏ cây nọ lịch sự cây kia tạo nên tiếng ồn như gió lốc. Nó sống làm việc sâu trong rừng cùng lẩn trốn con người, cần ít người chạm chán được nó. Nhỏ hổ mây cỡ béo hết vòng đeo tay ôm, to bằng cột nhà, bằng cây thốt nốt. Nó dài đôi mươi mét. Thậm chí dài hơn.

- PV: Nghe nói ông sử dụng võ giết rắn?

- Đạo sĩ bố Lưới: Tui luôn nhớ lời dạy của thầy nên cả đời tu trung khu dưỡng tánh, cứu vớt người. Học võ cũng là học đạo, chứ không phải săn muông thú, khử muông thú. Nếu tui giết mổ muông thú, liệu tui tất cả sống được trăm tuổi ở rừng già này sẽ không ? Tui sợ hãi muông thú, tui sẽ ảnh hưởng thú nạp năng lượng thịt lâu rồi. Việc tui làm thịt rắn cũng chính là bất đắc dĩ, vị nó nổi điên đòi ăn thịt tui...!

*

- PV: Ông nói chuyện làm thịt hổ mây đi ạ?

- Đạo sĩ cha Lưới: Tui giết con hổ mây trước tiên là năm 1944, khi ấy tui chừng 30 tuổi, vẫn tu luyện bên trên núi được 10 năm.

Lúc đó rừng rú hoang rậm lắm. Cả vùng núi, với đồng ruộng mênh mông không tồn tại bóng người, toàn cây cối, váy đầm nước, thú dữ. Cả vùng Bảy Núi chỉ có những đạo sĩ cùng học trò sinh sống, chứ không tồn tại dân cư. Chỉ những người dân tinh thông võ nghệ, biết dung dịch trị rắn new dám vào rừng ở. Vào rừng, rắn độc nhiều vô số, rắn khổng lồ, trăn mập mạp vắt lủng lẳng trên đọt cây.

Tuy nhiên, giới đạo sĩ bọn chúng tui không giết thịt rắn, không xâm phạm khu vực ở của chúng, bắt buộc chúng cũng không có tác dụng hại nhỏ người. Rắn hổ mây có thể nuốt trâu, bò, đánh dương, heo rừng. Nó trườn ra mép sông nuốt cá sấu, tuy vậy tuyệt nhiên không dám tấn công các đạo sĩ.

Nhưng rồi, không hiểu biết nhiều sao, một bé hổ mây sinh sống cạnh nơi tôi tu luyện lại đổi tính nết, đòi ăn uống thịt tui...!

Bình thường, những buổi trưa, tui vẫn thấy nó quấn trên nhị ngọn cây, thả thân võng xuống đong đưa. Cơ mà rồi bỗng dưng nhiên, nó đi đâu mất, mấy tháng ko thấy bóng dáng.

Tháng 4 cỏ cháy, rừng cháy, chiến tranh bom đạn, khí trời rét ran. Có lẽ rằng do trời nóng, bắt buộc con rắn đổi khác tính nết, từ hiền từ sang hung dữ. Cũng hoàn toàn có thể do không kiếm được mồi, đói ăn, nên nó đòi nạp năng lượng thịt tui...!

Đầu tiếng sáng, tui vác đòn gánh vào rừng hái thuốc. Cái đòn gánh ấy làm từ nhiều loại gỗ siêu cứng, tròn, to bằng bắp chân, một đầu nhọn, một đầu tù. Tui thường buộc cây thuốc thành bó, xiên đòn vào trung tâm bó gánh về. Tui cũng dùng loại đòn gánh tới 200 kg đá nhằm luyện công.

Đi nửa dốc, thì bé hổ mây đó trườn ra chặn đường. Thông thường thấy tín đồ hổ mây chạy mất hút dạng, đằng này này lại bò ra thân đường ngăn tui. Hóng một lát, không thấy nó quăng quật đi, nhưng ngóc đầu lên quan sát tui. Tui bực mình nhặt hòn đá ném về phía nó, tuy nhiên nó không loại bỏ đi mà rùng rùng đưa động, đựng đầu cao đến 5 mét...

Cái đầu nó bạnh ra to đúng bởi cái nia, chiều ngang kích cỡ một mét. Đầu nó đu đưa, lưỡi thè ra, đôi mắt dòm trực tiếp xuống tui. Nhìn cách biểu hiện của nó, tui biết là nó đã tìm giải pháp nuốt chửng tui. Tui vung đòn gánh thủ cố tìm sơ hở của nó.

Sống sinh sống rừng lâu năm, quá đọc loài hổ mây, đề xuất tui giữ ý thức bình tĩnh. Ví như mất tinh thần là chỉ bao gồm làm mồi cho nó. Loài hổ mây phóng bên trên ngọn cây như giông bão thì con người làm thế nào chạy thoát được nó. Loài khỉ đu ào ào trên ngọn cây nó còn tóm được, nói gì con tín đồ chạy dưới đất.

Tui thủ vắt đoán lý thuyết tấn công của nó, còn nó dòm tui tra cứu sơ hở. Chủng loại hổ mây tuy to gan lớn mật nhưng khôn cùng dốt. Nó dòm về bên nào, thì sẽ tấn công bên đó. Loài cọp thì đập đuôi bên này, tuy vậy lại chụp về bên cạnh kia.

- PV: Trong thực trạng con rắn ngáng đường, định tấn công, sao ông không kiếm cách kiêng nó?

- Đạo sĩ cha Lưới: chủng loại hổ mây chạy như gió cuốn, bão giông, cho nên nó đã chí ăn uống thịt ai, thì tín đồ đó chẳng thể thoát được. Nếu cơ hội đó tui không vững tâm, nhưng chạy trốn, thì nó đã phóng theo nuốt chửng. Tui chẳng còn giải pháp nào không tính việc đối mặt với nó.

Xem thêm: Trường Cao Đẳng Bách Việt Học Phí, Trường Cao Đẳng Bách Việt

*

- PV: có lẽ rằng ông sử dụng thế võ nhưng mà ông hay call là Bình phong lạc nhạn ?

- Đạo sĩ tía Lưới: lúc tui thủ núm với cái đòn vào tay, nó vận động cái đầu, sàng qua sàng lại, rồi bất thần há mồm chụp thẳng xuống đầu tui. Tui dùng nạm Bình phong lạc nhạn tung tín đồ lên không trung vừa tránh cú chụp của nó, vừa vung đòn tiếp tục vụt vào sống sườn lưng và cổ nó.

Các cầm cố bảo tấn công rắn tiến công vào sống lưng, nhưng nhỏ rắn hổ mây to quá, domain authority dày, buộc phải vụt vào sống sống lưng nó chẳng nhằm nhò gì. Trúng mấy cú đánh, con rắn càng hung dữ. Nó thu người, đựng đầu lên cao, rồi chụp xuống liên tục. Lúc này tui bắt đầu hiểu giá tốt trị của rứa võ Bình phong lạc nhạn mà thầy tui truyền cho... Với kĩ năng bật lên không trung, cất cánh qua vồ (mỏm đá, mỏm núi), tui mới tránh được những cú mổ của nhỏ rắn khổng lồ...!

Lúc đó, cả cảnh rừng như có giông bão. Cây xanh rung xấu bật. Bé rắn càng tiến công càng hăng. Tui mặc dù khỏe thế, tuy vậy đối phó cùng với nó mãi thì có tín hiệu đuối sức. Lúc ấy tui nghĩ nếu không hạ được nó sớm, thì chắc chắn bị nó ăn thịt.

Sau cú mổ trượt, tui phi thân ra phía đuôi nó, để nó mất thời hạn đổi hướng. Tui thủ thế, tập trung năng lượng tinh thần để ra đòn quyết định. Bé rắn cũng cất đầu lên tận ngọn cây, từ từ hạ xuống biện pháp đầu tui vài mét. Đôi mắt nó đỏ rực. Dường như như nó cũng sẽ ra đòn đưa ra quyết định với tui.

Nó há cái miệng đỏ lòm, rồi chụp xuống rất mạnh. Tui lùi lại 3 bước tránh cú phẫu thuật của nó. Tui nhảy lên tận ngọn cây. Bé rắn chụp trượt thì cất đầu lên tính chụp tiếp, còn tui tự trên ko rơi xuống. Tui tung thường xuyên 3 cú đánh trúng đầu. Cú đánh ở đầu cuối khiến mẫu đòn gãy đôi.

Tui rơi xuống trong bốn thế vững vàng, sẵn sàng thường xuyên chiến đấu, nhưng con rắn thì đổ oặt xuống đất. Đầu nó bất động, tuy nhiên thân còn vùng vẫy mãi một lúc new chịu thôi.

Tui cần ra lập tức 3 đòn, new hạ được nó. Đòn sản phẩm công nghệ nhứt tui đập bể sọ nó, còn đòn vật dụng nhì, máy ba, tui đập đổ vỡ óc nó. Cơ hội đó, tui lại ngộ thêm ra được công năng đặc biệt của nuốm võ này. Vị vậy, sau đó, tui càng tập luyện kỹ lưỡng để hoàn thiện hơn.

- PV: Vậy lúc đó có ai tận mắt chứng kiến việc ông giết nhỏ rắn?

- Đạo sĩ cha Lưới: Hạ con rắn rồi, tui xuống núi gọi bạn dân vào rừng xẻ thịt rắn mang lại ăn. Chỉ có hơn chục con người dám theo tui vào núi lấy thịt rắn. Phần lớn người dân sợ rắn trả thù, nên không đủ can đảm vào xem.

Ngày xưa, người dân tại chỗ này sợ rắn hổ mây lắm, họ điện thoại tư vấn là ông rắn, ngài rắn, chứ không dám gọi bé rắn đâu. Chúng ta sợ ăn uống thịt hổ mây thì có khả năng sẽ bị hổ mây đòi mạng. Một vài người vào rừng xem nhỏ rắn giờ vẫn già lắm, nhưng phần đông là chết rồi. Họ bao gồm thấy tui giết rắn, họ new tin tui đánh nhau với hổ mây chứ. Ai sống vùng Bảy Núi này chẳng biết đạo sĩ ba Lưới đánh bại hổ mây khổng lồ...?

- PV: Vậy ví dụ con rắn đó lớn thế nào ạ?

- Đạo sĩ cha Lưới: Ngày đó chuyện gặp rắn, trăn to và giết chúng rất bình thường, có ai để tâm tính toán hay đem cân đâu. Mặc dù nhiên, tui cùng những người xẻ thịt nhỏ rắn áng chừng nó dài thêm hơn 20 mét, nặng độ lớn 500 kg. Thân nó bởi cây thốt nốt già. Tui ôm thử không còn một vòng tay...!

Chuyện tui hạ rắn hổ mây mập mạp ở vùng này ai chẳng biết. Cậu hoài nghi thì cứ đi hỏi những người dân già xung quanh núi Cấm đang rõ...

*

- PV: nuốm còn lần thứ 2 ông hạ rắn khổng lồ…

- Đạo sĩ ba Lưới: Lần thứ hai vào khoảng thời gian 1960, lúc tui 50 tuổi. Ở cánh rừng chỗ tui sinh hoạt có bọn khỉ đến mức trăm con. Bầy khỉ sinh sống với tui chân tình lắm. Bọn chúng mò vào lều tui xin ăn. Xin không được thì chúng nạp năng lượng trộm. Tui trồng được bao nhiêu bắp, chúng bẻ trộm hết.

Thế nhưng, một ngày, bé hổ mây tra cứu về khu rừng này. Cứ những lần nghe giờ đồng hồ ào ào như nổi cơn giông, thì biết ngay bé rắn đã săn lũ khỉ. Đàn khỉ bị nó ăn dần... Sợ bé rắn, đề nghị chúng kéo đi vị trí khác. Ko săn được mồi, bé rắn quay sang nạp năng lượng chó của tui. 10 bé chó tui nuôi nó đều ăn uống hết...!

Giống chó tui nuôi là chó săn, bắt được rắn hổ chúa, hổ hèo, tuy nhiên thấy hổ mây thì không kêu nổi, cứ ngồi lặng run bần bật chờ nó mổ. Tuy nhiên quy nguyên lý rừng xanh là thế, phải tui cũng chẳng thù oán gì nó. Chỉ bao gồm điều, ăn hết bầy chó, thì nó đòi nạp năng lượng thịt tui...!

Khi đó, công sức của tui đã hoàn thiện, yêu cầu coi thường rắn hổ mây lắm. Biết trước sau nó sẽ ăn thịt mình, đề xuất đi đâu tui cũng mang quéo (dao vạc rừng). Mẫu quéo này nhiều năm 2m, do tui từ rèn.

Bữa đó, sẽ vào rừng hái thuốc, thì nghe giờ đồng hồ chạy re re trường đoản cú xa. Giờ đồng hồ xào xạc mọi khi một gần. Rồi nhỏ rắn hổ mây kếch xù ấy bò đến trước mặt tui. Con rắn này rất hung dữ, lại đói mồi, cần không thèm đựng đầu lên rồi bắt đầu chụp xuống, nhưng mà nó há miệng và nhắm trực tiếp tui phóng tới.

Trông chiếc cách tiến công hung hăng của nó, tui biết nó quá nhà quan. Quan yếu sống hòa bình với bé rắn này nữa. Không ăn thịt được tui, thì nó cũng nạp năng lượng thịt bạn khác, buộc phải trong tích tắc tui quyết hạ nó.

Nó vừa phóng cho tới thì tui áp dụng thế võ Bình phong lạc nhạn, tung fan lên không trung. Nhỏ rắn vồ hụt mồi, chưa kịp quay đầu lại, thì loại quéo tui rứa trên tay đã cắt đứt đầu nó.

Tui giết bé rắn này quá dễ dàng, chỉ trong gần đầy một giây...! con rắn này cũng không lớn bằng con trước tiên tui giết, nhưng mà cũng yêu cầu dài cỡ 15 mét và nặng chừng 300 kg.

Theo đạo sĩ bố Lưới, sau vụ giết nhỏ hổ mây thứ hai, ông ít chạm chán lại những nhỏ rắn vĩ đại như thế. Ông chỉ còn gặp những con hổ mây nặng kích cỡ 200 kg mà thôi.

Ông cũng cho biết, ông thường chạm chán chúng ẩn núp ở hang Mây trên núi Cấm. Chỗ đó ít người qua lại, vách đá hiểm trở, loại rắn hổ mây trú ngụ, nên các đạo sĩ bắt đầu gọi là hang Mây.

Tôi hỏi ông rằng, liệu hiện nay trên núi Cấm còn rắn hổ mây tuyệt không, đạo sĩ tía Lưới đến rằng, rất có thể vẫn còn hổ mây, mà lại con người chiếm hết môi trường xung quanh sống, cần chúng lẩn sâu vào trong hang động, không dám ra ngoài. Cũng rất có thể chúng đã vứt sang núi non mặt Campuchia trường đoản cú mấy chục năm trước.

Bài viết liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *