Nếu smartphone ngày nay là miếng kính nhẵn bẩy, phiên bạn dạng sau không khác mấy vậy hệ trước, cầm tay Nhật bản những năm 2000 lại là câu chuyện khác.

Bạn đang xem: Điện thoại nắp gập nhật bản 2018


Zing.vn lược dịch nội dung bài viết của tác giả Victoria tuy vậy tờ Gizmodo, hoài niệm một thời sở hữu chiếc điện thoại nắp gập Nhật Bản.

mùa thu 2006, tôi vẫn còn là đứa mối sách ngây thơ vừa mới đặt chân cho Tokyo học tập năm đầu đại học. Có không ít chuyện chúng ta phải làm cho khi ra quyết định du học nhiều năm hạn, đứng đầu danh sách đó là tìm kiếm được một loại keitai - điện thoại cảm ứng thông minh Nhật.

Có nhiều lý do khiến cho tôi hào hứng với việc này. Đầu tiên, mẫu điện thoại cảm ứng nắp gập mặt hàng Mỹ của tớ quá chán. Phụ huynh tôi khôn cùng hà tiện, chúng ta chỉ mua các cái Nokia giỏi Motorola xấu xí trong mức có thể chi trả. Những dế yêu đó lại thường xuyên hư hỏng buộc phải tôi chẳng làm cho được gì nhiều.

*
Giữa trong những năm 2000, ngành di động trong nước Nhật đã vô cùng phát triển. Ảnh: Getty.

Văn hóa chuyển phiên quanh cái di động

Với đồ Nhật thì không. Nó có thể gửi email, xem TV và YouTube nữa. Khi ấy tôi chẳng coi nhiều đoạn clip trên YouTube lắm, mà lại biết đâu tôi sẽ làm nạm nếu điện thoại của mình có thể?

Ngoài ra, các bạn còn hoàn toàn có thể lên mạng, trả tiền sinh sống máy chào bán nước tự động hóa và vé tàu. Một vài cái gập mang lại 180 độ và biến những cỗ máy ảnh nhỏ xíu với chế độ chỉnh sửa hình ảnh đặc biệt. Vài mẫu còn đo lường và tính toán được lượng mỡ trên khung người và nhấn diện khuôn mặt hay vân tay. Thậm chí là nó còn có định vị GPS.

Vài mẫu còn tính toán được lượng mỡ bụng trên khung hình và nhấn diện khuôn mặt tuyệt vân tay. Thậm chí là nó còn tồn tại định vị GPS.

Tôi sống trong ký kết túc xá cho sinh viên nước ngoài quốc cùng trong vài đêm đầu, chúng tôi ngồi cùng nhau, truyện trò về những dế yêu ưa ham mê lẫn những hãng. Tôi lắng tai với sự chăm chú mãnh liệt khi những người dân bạn new kể về ưu điểm yếu kém từng hãng.

Sau một tiếng đồng hồ giải quyết hợp đồng cùng với vốn tiếng Nhật hạn chế, tôi biến đổi chủ tải một chiếc điện thoại nắp gập màu xanh với camera 8 MP. Nó có khe microSD, xem TV trực tiếp từ di động. Tôi từ bỏ nhủ tác dụng này rất bổ ích trong bài toán học tiếng Nhật nhưng thật ra tôi chỉ xem trò chơi show.

*

Những chiếc điện thoại đầy color này lại không biểu hiện hết khả năng của chính bản thân mình trên thị phần quốc tế. Ảnh: Getty.

Nhắn tin cũng là điều làm tôi ngạc nhiên. Trước cả khi WhatsApp với Line bao hàm gói sticker, điện thoại Nhật đã gồm emoji với kaomoji tích thích hợp sẵn. Mãi cho đến năm 2006, Google new chuyển emoji Nhật lịch sự mã unicode và mang đến tận 2009, gói emoji bao gồm 722 nhân trang bị mới ưng thuận được phổ cập toàn cầu.

Các khả năng mà họ dùng hiện tại hầu hết đều chưa có cho tới khi iPhone 3G xuất hiện thêm vào năm 2008. Nhưng mà ở Nhật, mạng 3G đã tồn trên 7 thời gian trước đó, còn smartphone có camera vẫn có từ thời điểm năm 2000. Vẻ ngoài thanh toán ko dây NFC bị loại bỏ năm 2004, tận 16 năm trước.

Truyền hình tiên tiến nhất trên di động phổ biến ở Nhật năm 2005. Năm 2006, tôi và các bạn dạo xung quanh Tokyo, trả chi phí mấy chai nước uống ngọt cùng vé tàu bởi điện thoại. Còn sinh hoạt New York, cho tới cuối năm ngoái tôi vẫn không thể trả tầm giá tàu bằng điện thoại, vài chỗ trong quần thể tôi sống còn chưa đồng ý thanh toán bởi NFC.

Xem thêm: Áo 2 Dây Mặc Bên Trong - Sét Áo Sơ Mi Trắng Dài Tay Có Kèm Cổ

Hội hội chứng Galapagos

Vài năm kia khi iPhone ách thống trị toàn cầu, mọi bạn đều ghen tuông tị đầy đủ ai gồm một chiếc smartphone Nhật. Dẫu vậy dù chúng bao gồm ngầu thay nào đi nữa cũng không hoạt động tốt ngơi nghỉ Mỹ bởi vì "hội hội chứng Galapagos".

Cũng như Galapagos, hòn đảo tự do và tách bóc biệt hầu hết thứ, nhiều công nghệ của Nhật chỉ giành cho khách hàng nội địa và không phù hợp với thị phần toàn cầu.

Chuyện Sony luôn ám hình ảnh với những định dạng chọn lọc là dấu hiệu của hội triệu chứng Galapagos. Những technology như Minidisc, Memory Stick với Universal truyền thông media Disc chỉ giành cho máy PSP là lấy ví dụ điển hình. Sony còn nổi tiếng trong tiên phong những loại mực điện tử, tuy vậy ở non sông đầy rẫy bạn đọc sách giấy như Nhật, sách năng lượng điện tử bắt buộc nào thay thế sửa chữa nổi.

Chuyện Sony luôn ám ảnh với các định dạng sản phẩm hiếm là tín hiệu của hội chứng Galapagos.

"Garakei" - tự ám chỉ "hội hội chứng Galapagos" trong giờ đồng hồ Nhật - đã đóng góp thêm phần vào sự sụp đổ của các hãng điện thoại thông minh Nhật Bản. đầy đủ thương hiệu lừng danh của đất nước này hay chỉ trung thành với tiêu chuẩn chỉnh viễn thông đất nước mình.

Ví dụ i-Mode - thương mại dịch vụ Internet cầm tay mà DoCoMo muốn phụ thuộc để tạo ra giao dịch điện tử. Chúng ta cũng có thể dễ dàng biến đổi giữa các tiện ích như email, coi thời tiết, game play hay thậm chí còn đặt vé tàu. Mặc dù nhiên, vấn đề là mỗi hãng lại có một một số loại mạng riêng như thế.

KDDI có EZWeb, Vodaphone có J-Sky (sau này là Softbank Mobile). Cơ mà i-Mode, EZWeb với J-Sky trọn vẹn vô dụng ngơi nghỉ quốc tế. Trên Nhật, ban đầu mỗi chiếc smartphone được kiến tạo để người dùng có kinh nghiệm riêng biệt. Chúng ta không thể tạo thành thiết bị bán tốt cả trong nước và quốc tế.

*

Nhật bạn dạng có cả một nền băn hóa áp dụng di động đặc trưng. Ảnh: Wikipedia.

những nhà cung ứng địa phương tiếp đến thử từ bỏ làm các thiết bị núm tay tương xứng tiêu chuẩn chung, nhưng ở đầu cuối cũng thất bại.

Tuy nhiên, gót chân Achilles khiến điện thoại cảm ứng Nhật bản thất bại ngơi nghỉ quy mô thế giới đã mang đến tôi một trong những trải nghiệm thiết bị hoàn hảo nhất nhất. Đó đích thực là những dế yêu tiên tiến mà đến cả các điện thoại hiện trên vẫn không thể tái hiện được trả toàn.

Ngành cầm tay Nhật phiên bản giữa trong những năm 2000 đã gần dành được mọi thứ, ngay cả khi không tồn tại vô số ứng dụng bọn họ có bây giờ. Khi iPhone cho Nhật Bản, rất nhiều người chúng ta Nhật của mình đã đùa cợt về nó. Lý do họ lại mong muốn một dế yêu thông minh của Mỹ lúc hàng trong nước đã khôn cùng tiên tiến?

Sau đó, khi iPhone là thứ người nào cũng phải có, không có gì quá lạ khi thấy mọi bạn mang theo hai chiếc smartphone trên tàu điện ngầm Tokyo. Một là iPhone hoặc Samsung Galaxy, chiếc còn lại là điện thoại cảm ứng thông minh nội địa Nhật với phần đông tính năng quan trọng đặc biệt mà họ sẽ quen cần sử dụng từ nhỏ.

Tôi trở thành một trong những người bởi vậy một vài ba năm, dù là với iPod Touch. Lý do tôi cần trả tiền mang đến hai dế yêu chỉ với tầm lương vừa đi làm? Tôi trung thành với chủ với mẫu di cồn Nhật của mình cho tới năm 2011, lúc tôi rút cuộc cũng thấy bị xa lánh và cài một mẫu iPhone 4S. Ngày nay, điện thoại cảm ứng thông minh garakei hầu hết mua cho trẻ nhỏ và fan già.

Tôi sẽ không còn tranh luận loại nào xuất sắc hơn, các chiếc garakei đời trước hay iPhone XS Max. Nhưng bao gồm cả một nền văn hóa truyền thống nền tảng cho những cái di hễ này, được cho phép bạn thể hiện đậm chất ngầu và cá tính riêng của bản thân - điều mà điện thoại cảm ứng thông minh ngày nay dần mất đi.

Có lẽ, kia là vì sao tôi không thấy phấn khích lúc iPhone, pixel hoặc Samsung Galaxy new xuất hiện. Điện thoại của tôi bây chừ là chỉ với miếng kính trơn bẩy, đa số phiên bản sau đều rất có thể thay thế cho nhau mà chẳng có khác hoàn toàn nhiều.

thật hoài niệm đa số lúc mà chỉ việc sở hữu một chiếc điện thoại cũng là điều đáng trường đoản cú hào.

Bài viết liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *