Bài văn mẫu Lớp 11: nội dung bài viết số 6 (Đề 1 đến Đề 5) gồm dàn ý chi tiết kèm theo 41 bài xích văn chủng loại từ đề 1 cho đề 5 của bài viết số 6 lớp 11.

Bạn đang xem: Đề văn nghị luận xã hội lớp 11

Qua đó, các em gồm thêm ý tưởng, hoàn thành nội dung bài viết số 6 của mình đạt kết quả cao.

Đề 1: Anh (chị) hãy trình bày suy ngẫm của bản thân mình về "bệnh vô cảm" trong xã hội hiện tại nayĐề 2: Anh (chị) hãy trình bày xem xét của mình về “bệnh thành tích” – một “căn bệnh” gây tai hại không nhỏ tuổi đối cùng với sự cải cách và phát triển của buôn bản hội ta hiện nay nay.Đề 3: Hãy phân tích hiểm họa của thái độ thiếu trung thực trong thi cử. Theo anh (chị) làm vắt nào nhằm khắc phục thái độ đó?Đề 4: Hãy viết bài xích tham gia cuộc vận tải tìm chiến thuật đảm bảo an toàn giao thông.Đề 5: theo ông (chị), làm nuốm nào để môi trường xung quanh sống của họ ngày càng xanh, sạch, đẹp?

Trong số những bài xích văn mẫu dưới đây, được chọn lọc từ những bài văn mẫu của các em học viên giỏi, đạt các phần thưởng lớn trong những kỳ thi cấp cho tỉnh hay cung cấp quốc gia. Xung quanh ra, những em học viên lớp 11 còn rất có thể tham khảo nhiều bài văn hay khác tại chuyên mục Văn 11 nhằm tích lũy thêm vốn từ cho mình.


Bào viết số 6 lớp 11: Nghị luận làng mạc hội

Bài văn mẫu lớp 11 nội dung bài viết số 6 - Đề 01Bài văn mẫu lớp 11 nội dung bài viết số 6 - Đề 02Bài văn mẫu mã lớp 11 nội dung bài viết số 6 - Đề 3Bài văn chủng loại lớp 11 bài viết số 6 - Đề 4Bài văn chủng loại lớp 11 bài viết số 6 - Đề 5

Bài văn mẫu mã lớp 11 nội dung bài viết số 6 - Đề 01

Đề 1: Anh (chị) hãy trình bày suy ngẫm của mình về "bệnh vô cảm" trong xóm hội hiện tại nay

Dàn ý chi tiết

I. Mở bài:

- cốt truyện về cuộc sống đời thường hiện hiện là ngọn nguồn của căn bệnh vô cảm.

- Trong cố kỷ 21 này nền kinh tế tài chính nước ta ngày càng cách tân và phát triển trên tất cả các lĩnh vực, đem lại nhiều tác dụng cho bé người.

- tuy nhiên sự cách tân và phát triển của gớm tế, khoa học công nghệ cũng khiến con bạn dễ mắc bệnh một căn bệnh kia là dịch vô cảm.

II. Thân bài:

- giải thích bệnh vô cảm là gì? bệnh dịch vô cảm là thể hiện thái độ sống thờ ơ, với đông đảo gì xung quanh, rất nhiều thứ không liên quan tới quyền lợi, hay tác dụng của mình thì ko quan tâm, ko tham gia, ko bận lòng.

- bệnh vô cảm, không hẳn là bệnh dịch gây tác động tới sức mạnh của con người. Cơ mà nó làm con tín đồ trở buộc phải chai lì, mất đi cảm xúc tâm hồn, hờ hững với thời cuộc.

- lâu dần bệnh lý này vẫn thành mãn tính nặng nề chữa, là mang lại con tín đồ sống trong làng hội không hề tinh thần đoàn kết, yêu thương thương, phân tách sẻ.

- mở rộng lấy một số trong những ví dụ về bệnh vô cảm hay gặp gỡ trong cuộc sống như: lúc ta thấy một bạn bị tai nạn giao thông vận tải đang bất tỉnh, không hề ít người đang dừng xe pháo lại nhằm xem fan đó vì chưng tò mò. Nhưng rất không nhiều người giúp sức hoặc điện thoại tư vấn một cuộc smartphone cho xe cấp cho cứu.


- kết quả của dịch vô cảm là? thiết yếu những hành động thờ ơ, vô cảm này của con tín đồ đã khiến cho xã hội của họ ngày càng phức tạp, lếu láo loạn, thiếu hụt an toàn. Tầy thì ngày càng manh động bọn chúng ra tay tàn nhẫn hơn, còn người tốt thì không dám lên tiếng vày nếu chúng ta chỉ có 1 mình sẽ không làm gì được bầy xấu.

- chủ yếu thái độ vô cảm của bọn chúng ta, khiến cho cái tốt ngày càng bị thui chột, chiếc xấu ngày dần gia tăng. Bọn họ đang giết thịt chết bọn họ bởi tình trạng bệnh vô cảm này.

- hầu hết truyền thống xuất sắc đẹp mà phụ vương ông ta đã còn lại từ bao đời nay. Truyền thống “lá lành đùm lá rách” “uống nước ghi nhớ nguồn”…

III. Kết bài:

- Vô cảm đã trở thành tình trạng bệnh trầm kha vô phương cứu chữa trị nếu như họ không lên tiếng ngăn chặn nó, thải trừ nó ra khỏi cuộc sống hiện tại của bọn chúng ta.

- Mỗi cá thể cần yêu cầu tự tập luyện đạo đức của chính mình biết phân biệt đúng, sai, đạo lý, lễ nghĩa. Phải có niềm tin chống lại chiếc xấu cái ác, không lặng lặng, cúng ơ để cho chúng phát triển.

- Chỉ khi bé người họ đoàn kết nhau lại thì tình trạng bệnh vô cảm đã được đào thải vĩnh viễn.

Bài xem thêm mẫu 1

Trong đời sống đang phát triển mạnh bạo về công nghệ, thiết bị móc, con người có thể kiếm được rất nhiều tiền hơn, phong phú hơn, nhưng có một thứ hình như có thể hiện vơi đi, đó là sự việc quan trung ương giữa người với người? cuộc sống thường ngày công nghiệp cùng với những tất bật và tốc độ vận đụng quá nhanh khiến người ta hẫng hụt đến hơn cả ít lưu ý đến nhau hơn. Phù hợp những dành hết thời gian ấy là nguyên nhân khiến cho "bệnh vô cảm" có cơ hội lan rộng?

Vô cảm là 1 trong những căn dịch hiện không có trong danh sách của ngành y học, cơ mà nó đã ảnh hưởng rất lớn đối với đời sống con người. Vậy "bệnh vô cảm" là gì? Vô là không, cảm là tình cảm, cảm xúc. Vô cảm là trạng thái bé người không tồn tại tình cảm. Sinh sống khép mình lại, thờ ơ thờ ơ với tất cả mọi câu hỏi xung quanh. Trong nhịp sống hiện đại ngày nay, một số" tín đồ chỉ lo vun vén cho đời sống cá thể và quay sườn lưng lại với xã hội xã hội. Một trong những người tự làm mình trở nên xa lánh, không suy xét ai, lừng khừng đến nụ cười nỗi bi thiết của bạn khác. Đó là "bệnh vô cảm". Chỉ lo đuổi theo giá trị vật dụng chất, nhiều lúc con bạn ta đang vô tình tiến công mất đi vẻ đẹp đích thực của vai trung phong hồn. Cuộc sống đời thường dù có giàu có hơn, giàu sang hơn, nhưng khi con tín đồ không biết nhiệt tình yêu yêu mến nhau, thì này vẫn không được xem như là cuộc sống toàn vẹn được. Ngại hỗ trợ những người gặp gỡ khó khăn hoán vị nạn, cuộc sống của họ dần đi trái lại với truyền thống lịch sử đạo đức tốt đẹp của dân chúng từ xưa "Lá lành đùm lá rách".


Ngày nay, một trong những người chỉ biết sống và nghĩ mang lại riêng mình. Như khi thấy bao fan hành khất mặt đường, họ không giúp đỡ, thậm chí còn còn khinh miệt, dè bỉu chế giễu trước nỗi bất hạnh của phần lớn mảnh đời đáng thương đó. Và cũng tương tự bao tệ nạn, mọi bài toán xấu xa chiếm giật thân đời thường vẫn xảy ra từng ngày đấy thôi, nhưng không người nào dám can ngăn. Vì sao? vị sao con người lại vô cảm như vậy? hợp lí cũng bởi họ sợ, sợ sẽ gặp rắc rối liên lụy, cho nên vì thế không ngây ngô gì lo nghĩ đến chuyện của bạn khác. Nhưng đây không là "chuyện của fan khác", đó chính là những vụ việc chung của xóm hội. Sao con bạn lại có thể quay sườn lưng lại cùng với chính xã hội mình đang sống và làm việc được tê chứ! cùng không chỉ tạm dừng ở một vài ba cá nhân, phần tử nhà nước cũng đều có lối sống ích kỉ như vậy. Một vài ba cơ quan phú quý luôn tra cứu cách bóc tách lột bạn dân, như về vấn đề chiếm đất đai, tài sản... Rồi sau đó, họ ngoảnh khía cạnh đi một phương pháp lạnh lùng, bỏ lại sau lưng những miếng đời khốn khổ khi thuộc bao giọt nước đôi mắt hờn trách cuộc sống không thể giải tỏa cùng ai. Đó không phải là biểu thị của "bệnh vô cảm" giỏi sao!

Nếu cứ mãi tiếp tục như vậy, cuộc sống đời thường này đang mất hết tình thương, mất hết niềm thông cảm san sẻ, thiếu tính cả truyền thống lịch sử đạo đức quý báu ngày xưa. Sẽ không hề là "một con con ngữa đau cả tàu vứt cỏ nữa", mà chỉ với lại sự lạnh lẽo nhạt, sự thờ ơ vô cảm. "Tình mến là hạnh phúc của nhỏ người", liệu cuộc sống này bao gồm còn ý nghĩa sâu sắc nữa hay là không nếu con người cứ trường đoản cú khép mình lại và chỉ biết sống cho phiên bản thân? Liệu các bạn có cảm thấy hạnh phúc nếu xung quanh mình chỉ toàn là giọt nước mắt cùng rất nỗi bất hạnh của bao người? Thomas Merton đã từng có lần nói: "Nếu chúng ta chỉ biết tìm niềm hạnh phúc cho riêng mình thì bao gồm thể chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy. Niềm hạnh phúc đích thực là biết sống vì tín đồ khác". Bạn phú quý ư? Bạn thành công xuất sắc ư? nhưng mà khi vẫn trở bắt buộc vô cảm, các bạn chỉ thấy mỗi phiên bản thân mình cơ mà thôi. Sự giàu sang, sự thành công như vậy có đưa về hạnh phúc cho chính mình không khi bạn chỉ sống một mình, hay chính xác là bạn tự bóc tách mình ra khỏi cộng đồng, sống không sẻ chia.


Sống song khi đơn giản là học cách yêu thương. Thử một lần trải lòng bản thân ra dù chỉ là chút không nhiều ỏi. Vày vì, khổ đau được sẻ chia sẽ vơi đi một nửa, còn hạnh phúc được san sẻ sẽ nhân đôi. Hãy thử nghĩ xem, các cụ trên mặt đường kia sẽ có thể qua đường nếu khách hàng chịu rắc ít ít thời hạn dừng xe pháo lại với dắt ráng qua. Em bé xíu sẽ ko lạc thân chợ nơi bạn chịu bỏ ít ít thời gian đưa em về phường công an tìm mẹ... Mỗi ngày đến trường, bạn cũng có thể dành dụm một ít ít tiền mang lại quỹ "Vì người nghèo". Nhiều, không ít những việc bạn có thể làm nếu bạn chịu bỏ "chút ít". Phần đa đóng góp của khách hàng đôi lúc rất nhỏ nhặt nhưng quan trọng đặc biệt hơn hết, đó là tình thương, là sự quan tâm phân tách sẻ, là cả một tờ lòng. Hãy làm số đông gì rất có thể để giúp cho nỗi đau của bao fan được vơi đi. Sự trao đi yêu thương đôi khi cũng là điều đưa về hạnh phúc. đề nghị nói rằng, thôn hội càng văn minh, thì con người đối xử cùng nhau nhân ái hơn, sang trọng hơn. Tuy nhiên, vẫn tồn tại ở đâu đó lối sống thực dụng, ích kỉ đã làm tổn yêu đương đến media "nhiễu điều tủ lấy giá chỉ gương" của dân tộc bản địa ta. Vị vậy, họ không bắt buộc nói đời sống công nghiệp vẫn làm phát sinh "bệnh vô cảm", mà bệnh lý ấy xuất phát từ các việc giáo dục con em của mình và công dân họ chưa thiệt nghiêm túc. Thật khó khăn tìm tại sao đầy đủ, nên xin trao câu hỏi này cho các nhà giáo dục và xóm hội học, tư tưởng học,.

Trong ca khúc "Mưa hồng", cố gắng nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng viết: "Cuộc đời đó có bao lâu nhưng hững hờ". Vâng, chớ sống quá cấp vã! Đừng để chiếc đời ăn năn hả rất có thể cuốn các bạn đi! Đừng quay sườn lưng lại với tất cả! Đừng nhằm dòng red color chảy trong nhỏ người chúng ta trở cần lạnh đen. Đừng để một bao giờ đó giới hạn lại, bạn chợt phân biệt mình đang vô tình tiến công mất vô số thứ! Hãy nuôi chăm sóc lòng nhân ái, tình thương của chính bản thân mình cùng mọi tín đồ đẩy lùi "căn bệnh vô cảm" kia. Và cũng cũng chính vì ngày mai hoàn toàn có thể sẽ không khi nào đến cho nên hãy cho và nhận các gì các bạn có trong thời gian ngày hôm nay.

Bài tham khảo mẫu 2

"Vô cảm" là không có cảm giác, không tồn tại tình cảm, ko xúc rượu cồn trước một sự vật, hiện tại tượng, một vấn đề gì đó trong đời sống. Bệnh dịch vô cảm là căn bệnh của những người không tồn tại tình yêu thương, sống dửng dưng trước nỗi nhức của bé người, buôn bản hội, nhân loại...

Trải qua các trận đánh tranh chống quân xâm lược, những cuộc đọ sức với thiên tai tự khắc nghiệt, dân chúng ta vẫn có truyền thống cuội nguồn đoàn kết, yêu dấu đùm quấn lẫn nhau. Ngoài ra càng qua gian khổ, đau thương, mất đuối con tín đồ lại sống ngay sát nhau, quan tâm, giúp đỡ nhau các hơn. Tình làng nghĩa xóm, thương fan như thể thương thân đã trở thành một đạo lý của dân tộc: "Bán đồng đội xa cài láng giềng gần".


Hiện nay, trong cuộc sống đời thường vật chất ngày dần được cải thiện hơn, không hề thiếu hơn, người ta dễ dàng có xu thế lo vun gạch cho phiên bản thân và mái ấm gia đình mình, ít cân nhắc những vấn đề xã hội. Trước kia, ông cha ta sẽ phê phán lối sống chỉ biết vun vén mang đến riêng mình. Cuộc sống quanh ta bây chừ không thiếu những người như thế. Bọn họ sống cúng ơ với mọi việc sẽ diễn ra, công ty nào nào tạm dừng hoạt động biết công ty nấy. Quán ăn xóm gồm hoạn nạn, có con cái bị rơi vào hoàn cảnh cạm bẫy của các tệ nạn xã hội họ cũng lãnh đạm như ko biết. Đi đường gặp người bị tai nạn, chúng ta cũng bỏ qua mất như không quan sát thấy. Thấy người quen biết trẻ ôm đồm nhau thậm chí còn đánh nhau chúng ta cũng làm cho ngơ. Trước cảnh khổ đau của những người tàn tật, bất hạnh, chúng ta cũng ko mảy may xúc động...Bệnh vô cảm đã khiến cho con người như vô tri, vô giác, bắt buộc hòa nhập với cộng đồng.

Trong công việc, bệnh dịch vô cảm tạo cho con fan chẳng không giống nào một cái máy. Họ thao tác làm việc một cách đối chọi điệu, tẻ nhạt. Con người mắc bệnh vô cảm vào công việc, chắc chắn là hiệu quả quá trình sẽ cấp thiết nào cao, thậm chí còn hỗ trợ trì trệ, ảnh hưởng nghiêm trọng.

Là cán bộ, công chức ở trong nhà nước, mắc căn bệnh vô cảm sẽ dẫn đến xa vắng nhân dân, tắc trách vào công việc. Một bác sĩ vô cảm không thể tất cả tình thương fan bệnh, tốt nhất là những người bệnh nghèo. Không hề thiếu những trường hợp do vô cảm mà tín đồ bệnh không được chăm lo chu đáo, dẫn đến các chiếc chết xứng đáng tiếc. Một kỹ sư vô cảm rất có thể dửng dưng trước mọi sinh mạng con người do công trình không đạt quality của mình khiến ra. Một lái xe vô cảm chuẩn bị xem thường tính mạng của người khác khi phóng cấp tốc vượt ẩu. Một giáo viên vô cảm chỉ nghĩ bài giảng cho xong xuôi chuyện, còn nói gì đến tình nghĩa thầy trò, tận vai trung phong dạy bảo, tuyệt nhất là đông đảo học trò còn học kém, gia đình khó khăn. Cán bộ vô cảm sẽ không thể quan sát thấy yếu tố hoàn cảnh của mọi cá nhân dân, ko thấy hầu như nỗi bít tất tay của nhân dân, trợ giúp nhân dân tận tâm, tận tình.

Xem thêm: Tìm Bạn Tình Một Đêm Có Số Điện Thoại 2021 Yêu Không Ràng Buộc

Gần phía trên thôi, nếu như bạn có vô tình xem qua những trang báo vẫn ngỡ ngàng khôn xiết với "sự nhẫn tâm" mang đến đáng sợ của nhỏ người: Một tuổi teen gào khóc thảm thiết bên trên chuyến xe cộ buýt khi kẻ gian lấy mất dòng bóp của anh ấy cơ mà đáp lại là sự yên lặng đến xót xa. Cùng đau lòng hơn nữa khi coi cảnh bao người đi "hôi bia" lúc chuyến xe số trời của người tài xế tội nghiệp lật trên đường. Đáp lại mang lại tiếng khóc của anh ý là tiếng cười cợt hả hê của các người đi nhặt của "trên trời rơi xuống". Viết mang lại đây tôi lạnh cả người và tự hỏi lòng trắc ẩn, tình cảm của con người tiến bộ có còn hay không? hợp lý và phải chăng khi làng mạc hội cải cách và phát triển con tín đồ lại tấn công mất tình thân thương?

Là phiên bản thân học tập sinh bọn họ hãy ra mức độ chống căn bệnh vô cảm trong bài toán làm, học tập tập mỗi ngày của mình. Hãy quan lại tâm khiến cho bạn bè. Hãy share những gì mình có thể cho những cuộc đời xấu số quanh ta. Đừng để một ngày nào kia khi nhìn thấy bà lão ăn uống xin, một đứa bé nhỏ côi cút bơ vơ, một fan khách lỡ đường nhưng trái tim bạn không lên tiếng. Hãy thắp sáng, hãy gieo mầm cho những yêu thương vào trái tim bạn, trái tim tôi, trái tim tất cả chúng ta.

Bài xem thêm mẫu 3

Nếu sống không có tình cảm thì không giống nào tự huỷ hoại hai tiếng "con người". Truyền thống lịch sử người Việt tự xưa "thương bạn như thể thương thân". Đó là truyền thống giỏi đẹp từ ngàn đời cơ mà dân ta duy trì gìn. Tuy nhiên, buôn bản hội càng ngày càng phát triển, lại mở ra những con người có lối sống gặm nhấm dần mòn đều truyền thống tốt đẹp ấy. Đó là gần như con bạn mang trong mình tình trạng bệnh vô cảm - 1 căn bệnh rất là nguy hiểm.


Bệnh vô cảm không thể có trong list bệnh của y học. Vậy nhưng điều đáng nhắc đến là những điều ấy gây ra lại khiến con tín đồ ta đề nghị xót xa, đau buồn thay. Rất có thể những căn bệnh hiểm nghèo, bệnh thế kỷ AIDS là việc quan tâm bậc nhất của y học bây chừ bởi sự gian nguy chết người của chúng. Tuy vậy nó vẫn chỉ là tình trạng bệnh và với sự tân tiến y học vẫn hy vọng hoàn toàn có thể được chữa trị khỏi. Còn căn bệnh vô cảm? không dễ dàng và đơn giản là cuộc sống còn của một ai này mà nó là cả một vụ việc của làng mạc hội - sự việc nhân đạo.

Những "biểu hiện nay lâm sàng" của tình trạng bệnh này rất giản đơn nhận biết. Ngày qua ngày biết bao nhiêu những ứng xử vô cảm diễn ra mà đôi lúc người ta coi chúng giống như các việc bình thường. Tín đồ ta thấy việc làm nên không ngăn, thấy người yếu bị ức hà hiếp cũng không bênh vực. Những lý do "đó là bài toán của kẻ khác, hơi đâu quan tâm.." càng tiếp tay cho những kẻ xấu, việc xấu lấn tới. Nuốm thể, thấy người gặp nạn lại bỏ đi, gửi những ánh nhìn lạnh lùng, vô cảm, thậm chí có kẻ lợi dụng thời cơ để ăn cắp, lấy gia sản của họ. Đó là phần lớn kẻ chần chừ động lòng trước nỗi đau của fan khác, trù trừ phẫn nộ, bất bình trước chiếc xấu. Các cách sống khô khan nghèo nàn và khan hi hữu tình cảm do đó thật đáng buồn. Càng xứng đáng buồn hơn thế nữa khi nó tồn tại ở mọi tầng lớp, độ tuổi từ trẻ nhỏ tuổi đến người lớn. Một đứa trẻ hoàn toàn có thể bắt con chuồn chuồn cùng vật cánh, ngắt đuôi nó, mang đó xem như 1 thú vui. Chúng không hề biết nghĩ giỏi thất sợ hãi sệt nhưng ngần ngại. Nhiều bậc phụ huynh cũng nghĩ chuyện bình thường, nó chỉ biết nghịch với con vật vậy thôi. Nhưng chắc chắn rằng một điều rằng , vô tình đã gieo vào mình không ít mầm mống bệnh dịch vô cảm. Ví dụ điển hình những cử động, thoát ra khỏi bàn tay đứa con trẻ của nhỏ chuồn chuồn một giải pháp bất lực không tạo cho đứa trẻ hễ lòng thương. Liệu có chắc hẳn rằng sau này nó không hành động với con fan như vậy. Nói một giải pháp khác rất có thể bạn cho hơi quá nhưng không thể vô lí, nó hoàn toàn có thể đối xử với người ta như đã có lần đối xử với nhỏ chuồn chuồn lúc nó khủng lên ai biết được?

Nhiều khi người ta nghĩ rằng thanh niên là những người dân văn minh nhất bởi vì họ gồm tri thức. Nhưng điều đó là không hẳn. Tín đồ ta chỉ dạy đến họ những tri thức khoa học, mấy khi bọn họ được học phần lớn điều về kiểu cách sống tình cảm, giải pháp đối nhân xử thế. Bao gồm chăng cũng đều câu lí thuyết nhàm chán, dần dần ra cũng không có gì tác dụng. Bọn họ chỉ biết sống tốt hơn nếu như họ được sinh sống trong môi trường thiên nhiên ứng xử cảm xúc giữa gần như người. Vậy buộc phải những cảnh xua đuổi fan hành khất, ba thí với góc nhìn dè bỉu, khinh hay của chúng ta trẻ cũng không hãn hữu khi ta bắt gặp. Họ chuẩn bị sẵn sàng bỏ ra hàng nghìn thậm chí hàng triệu để tiêu phí vào phần đa thứ ăn hại mà không dám bỏ ra vài ba nghìn để sở hữ một tờ báo hay như là 1 tờ vé số mà các em nhỏ tuổi đang nằn nì nỉ khàn cả cổ...Ai dám bảo sang trọng là thế?

Những fan dân thường đã thế, nếu những người dân nằm trong đội hình lãnh đạo cũng đều có những bạn vô cảm, những người dân thờ ơ trước nỗi khổ dân nghèo, những con bạn làm các ngành nghề lương trung khu như bác sĩ, giáo viên... Mà lại vô cảm thì cầm cố nào? cuộc sống đời thường ngày càng xô bồ, hối hận hả. Mọi fan cứ chạy theo cái vòng xoay của cuộc sống. Bạn ta mưu sinh chạy theo đồng chi phí mà nhiều khi lại bị chủ yếu nó điều khiển. Những thực chất truyền thống xuất sắc đẹp của con người bị đồng xu tiền che lấp. Bạn ta chỉ nghĩ cho lợi ích cá nhân mà quên đi fan khác. Dần dần ra, bọn họ sống cuộc sống đời thường vô cảm, thậm chí là vô nhân đạo , không biết quan tâm, chia sẻ với những người. Một fan sống trong môi trường không tồn tại sự quan tâm share giữa hầu hết người lẫn nhau thì càng có nguy cơ mắc bệnh dịch vô cảm. Không tồn tại gì nguy nan hơn là 1 trong xã hội toàn những người vô cảm.

Bài xem thêm mẫu 4

"Sống vào đời sống, cần có một tấm lòngĐể có tác dụng gì, em biết không?Để gió cuốn đi...”

Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn vẫn gửi gắm qua rất nhiều nốt nhạc của mình một gai chỉ đỏ để gắn kết con người với nhau. Đó chính là “tấm lòng” theo gió cuốn đi. Nỗ lực nhưng, thực trạng của xóm hội tân tiến lại không rất đẹp như lời bài bác hát, bởi bệnh lý vô cảm đã với đang lan truyền một giải pháp chóng khía cạnh - 1 căn bệnh gian nguy mà ai vào số họ cũng rất có thể mắc phải.

Yêu yêu đương nhau new khó, chứ xa biện pháp nhau thì chẳng bắt buộc là chuyện quá dễ dàng sao? Vô cảm là trạng thái cảm xúc mang tính tiêu cực, là sự tuyệt vời và hoàn hảo nhất của cúng ơ, giá lùng. Sự yên tâm một cách đáng hại của bọn họ trước mọi biến đổi của cuộc sống thường ngày xung quanh đã hình thành những bức tường vững chắc ngăn bí quyết ta với cố gắng giới. Benjamin Franklin đã nhắc đến những con tín đồ với căn bệnh vô cảm ấy qua lời nói “Có những người chết trong tuổi 25 và đến 75 tuổi mới được chôn”. Câu nói có khiến ai đó giật mình? Ta tất cả ở trong đó không? Ta chết lúc còn quá trẻ. Vì tâm hồn ta mục ruỗng, héo úa, tàn tạ. Lẽ sinh sống của ta cũng không hề vì ta chưa lúc nào cho đi để nhận lại yêu thương thương. Yêu thương thương sẽ chỉ được nảy mầm khi nó được gieo xuống với được quan tâm hàng ngày. Vô cảm chính là thứ dung dịch độc giết bị tiêu diệt tâm hồn của ta, khi chúng chưa kịp gieo xuống đất và khủng lên.


Xã hội càng hiện đại, lượng thông tin mà họ nhận được từ nó lại càng nhiều. Nhưng đáng bi thương thay, ngày qua ngày những thông tin ấy chỉ toàn là mặt buổi tối của hiện nay đại, của phạt triển. Ta rùng bản thân ớn lạnh khi nghe đến tin một đứa bé xíu 12,13 tuổi dám trực tiếp tay giết hại người bà của bản thân chỉ vì chưng vài chục nghìn thỏa mãn nhu cầu đam mê với phần lớn trò đùa ảo trên mạng. Tình nhân cũ sẵn sàng giết hại anh chị bạn gái chỉ vày sự bức tường ngăn từ phía gia đình. Bao nhiêu cái chết thương tâm, từng nào mạng tín đồ vô tội chỉ bởi vì những nhỏ quỷ dữ máu lạnh lẽo tồn tại trong tâm địa hồn và chỉ một phút lơ là, nó đã cướp đi phần lương thiện trong ta.

Còn âu sầu hơn lúc ngày ngày xung quanh báo là gần như khuôn mặt ngây thơ vẫn tồn tại đang ngồi bên trên ghế đơn vị trường đã chuẩn bị sẵn sàng hành hung các bạn bằng dao, bởi kiếm, bằng những trận ẩu đả đậm chất giang hồ chỉ vì chúng ta lỡ lời trên mạng xã hội hay bởi nhắn tin dềnh dang trộm với “bạn trai”, “bạn gái” của mình. Mà lại buồn không chỉ có vậy là anh em đứng đó, không hồ hết không can ngăn, không tìm cách giúp đỡ bạn hòa giải và lại cổ vũ, xúi bẩy, quay đoạn phim đăng lên mạng để nhận ra những ánh nhìn mà đối với chúng là sự ngưỡng mộ, là việc nể phục. Điều gì đã khiến những cô cậu học trò áo trắng đối chọi thuần với trong mình một trọng tâm hồn hiếu chiến mang lại thế? Sẽ ra sao nếu những em vẫn cứ thường xuyên thờ ơ với chủ yếu mình, tiếp tục sống với phần đông tháng ngày bồng bột, thiếu thốn suy nghĩ, với việc vô cảm cứ khủng dần lên không giải pháp nào kìm hãm lại được? Thật cực nhọc mà tưởng tưởng một non sông với hầu như con tín đồ lấy thử thách làm bạn dạng lĩnh, rước chiến tích của các cuộc ẩu đả làm thước đo quý giá của con người, tổ quốc ấy không biết sẽ trở về đâu.

Ta quên làm sao được giờ đồng hồ khóc nức nở, tiếng van nài đầy bất lực của kỹ năng xế trong vụ hôi bia sinh hoạt Đồng Nai tháng 12/2013. Nhìn hai con mắt ngỡ ngàng, đôi tay run rẩy với sự níu kéo tuyệt vọng của anh ta có thấy nhói lòng? fan ta làm lơ hết những âm thanh ấy, bước qua cực hiếm đạo đức thường ngày, đánh đấm đổ lằn ranh của sự lương thiện mà bước đi sang bờ bên đó của mẫu ác. Đôi khi, trẻ ranh giới thân thiện và ác cũng chỉ mong manh như một lớp màn mỏng. Vậy nhưng mà ta vẫn không đủ lý trí để xé toạc tấm màn mà lại sống với đúng lương tri của mình.

Tố Hữu đã từng có lần viết:

“Có gì đẹp nhất trên đời hơn thếNgười với người sống nhằm yêu nhau...”

Lương thiện là phiên bản tính vốn có của từng người. Mới sinh ra họ có ai là fan xấu? Nhưng dòng đời xuôi ngược tất bật với gánh nặng cơm áo gạo tiền khiến cho ta cố gắng đổi, biến chuyển chất. Con bạn bị phần lớn thứ vật chất phù phiếm bít mắt để rồi sa ngã, đánh mất chủ yếu mình. Chi phí tài, danh lợi lại là sản phẩm công nghệ được xếp trước đạo đức cùng nhân cách nhỏ người. Sự tác động khách quan liêu từ cuộc sống thường ngày cũng chỉ là một trong những phần nhưng quan trọng đặc biệt nhất vẫn là cá thể mỗi bọn chúng ta. Nếu chúng ta đủ lý trí và bản lĩnh đã không xẩy ra cám dỗ do những máy phù hoa ấy. Hoặc mang như ta kiên định ngay từ trên đầu với cách nhìn sống của riêng bản thân thì ta còn dễ dẫn đến lung lay bới những tác động trong khoảnh khắc từ nước ngoài cảnh sao?

Hệ lụy tất yếu của căn bệnh vô cảm là những sự kết nối trở cần màu mè, vô nghĩa. Con fan sống cùng với nhau bằng sự giả dối, hời hợt. Những mối quan hệ dần rạn nứt, mờ nhòe vì ta thu mình lại vào vỏ ốc chật hẹp, chỉ đủ vị trí cho phần đông toan tính nhỏ dại nhen và ích kỷ. Con người không thể rung hễ trước nét đẹp mong manh, khó nắm bắt của thiên nhiên như màu sắc “trắng điểm” hoa lê trong Truyện Kiều bởi họ chỉ đi lướt qua, chứ không dừng lại để cảm nhận. Con người cũng trở thành không yêu bởi sự hùng vĩ như Puskin, nồng nàn, mạnh mẽ như Xuân Diệu, cũng chẳng phải là sự quê mùa chân thật như Nguyễn Bính nữa, thay vào đó là 1 trong những tình yêu thương đầy thực dụng chủ nghĩa của tình - chi phí - tài. Chao ôi! xóm hội hiện nay sao nhưng loạn quá!

Bài văn mẫu lớp 11 bài viết số 6 - Đề 02

Đề 2: Anh (chị) hãy trình bày để ý đến của mình về “bệnh thành tích” – một “căn bệnh” gây mối đe dọa không bé dại đối cùng với sự phát triển của thôn hội ta hiện nay nay.

Dàn ý bỏ ra tiết

I. Mở bài:

- có thể thuật đề cập sơ lược một tin tức của đài, báo, truyền ảnh có liên quan đến “bệnh thành tích”.

- trình làng chủ đề bài viết.

II. Thân bài:

* tư tưởng và bộc lộ của “bệnh thành tích”:

- Khái niệm.

- Phân biệt bệnh thành tích với ý thức cố gắng để đạt rất nhiều thành tích chính đáng.

- bộc lộ của bệnh dịch thành tích.

* vì sao của căn bệnh thành tích:

- tại sao khách quan.

- lý do chủ quan.

* kết quả của dịch thành tích:

- cùng với sự cách tân và phát triển nhân cách bé người.

- Với môi trường xã hội với sự phát triển của đất nước

* giải pháp khắc phục bệnh dịch thành tích:

- Đối với người làm chủ và cơ chế quản lý.

- Đối với từng cá nhân. Kết bài:

- Sự quan trọng của việc chống dịch thành tích.

- suy nghĩ về vấn đề xây dựng một môi trường xung quanh xã hội mạnh khỏe và đích thực phát triển.

III. Kết bài:

- Sự cần thiết của bài toán chống bệnh thành tích. - để ý đến về bài toán xây dựng một môi trường xã hội an lành và đích thực phát triển.

Bài làm chủng loại 1

Trong thực tế, người nào cũng thích, cũng ước muốn được khen ngợi, được ghi nhận, được thành danh. Bao gồm người chính vì như vậy mà cố gắng nỗ lực phấn đấu để chuyển đổi về chất. Tuy nhiên đáng bi thương lại có những người dân muốn rút ngắn con phố bước đến vinh quang cơ mà tin xổi ngơi nghỉ thì, không chăm lo cho thực tiễn chỉ ráng tô vẽ hình thức để được khen được thưởng. Đáng bi thương hơn, chúng ngày càng phổ cập và trở thành 1 căn bệnh buôn bản hội. Căn bệnh thành tích.

Thực chất, kết quả là tác dụng được đánh giá tốt do nỗ lực mà đạt được. Như vậy, các thành tích là nhóm nhằm biểu dương, nêu gương những kết quả thực tế giỏi đẹp. Điều đó hễ viên nỗ lực của tín đồ được nêu gương, liên hệ họ thường xuyên cố gắng. Mặt khác thành tựu của người này còn là “cú hích” cho tất cả những người khác cùng “chạy đua” để thường xuyên đi lên. Rõ ràng, các kết quả là điều xuất sắc đẹp cùng nó cũng mang về những điều tương tự như cho cuộc sống.

Bài viết liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *