TTO - Vừa hết giờ thao tác làm việc ở trường, tôi cố kỉnh chạy thật nhanh về công ty với nam nhi của mình. Bởi vì suốt ngày tôi đi làm, đề xuất gởi con trong công ty trẻ, vừa sợ con đói, vừa sợ nhỏ khóc.

Bạn đang xem: Báo tuổi trẻ


Phóng to
Ảnh minh họa
TTO - Vừa hết giờ làm việc ở trường, tôi cầm chạy thật cấp tốc về đơn vị với nam nhi của mình. Vị suốt ngày tôi đi làm, nên gởi bé trong bên trẻ, vừa sợ con đói, vừa sợ con khóc.

Bỗng chuông smartphone trong cặp tôi reo lên. Giọng một người lũ ông khôn cùng lạ:

- Em không nhận ra anh à?

- Xin lỗi, anh là ai? Tôi thật sự không biết!

- Em quên anh rồi phải không?

Sau lời nói đó, tôi kịp nhận thấy giọng của anh, loại giọng trầm nóng từng khiến cho trái tim tôi rung động... Nhưng mà đã xa lắm rồi, sẽ lâu lắm rồi...

***

Ngày đó, tôi cùng anh yêu nhau, một ái tình êm đềm. Lúc đó tôi là cô học sinh lớp 12 dịu dàng, học tập giỏi. Còn anh đã học xong lớp 12 và ở nhà giúp bố mẹ làm các bước kinh doanh. Công ty anh nhiều có, anh cũng đẹp trai, hào hoa, lại ủ ấp nhiều tham vọng và luôn đặt ra tiêu chuẩn cho những người yêu của mình là đề xuất có bởi đại học, yêu cầu thành đạt.

Ngày có hiệu quả thi đại học, tôi đã không đậu trường như thế nào cả. Tôi cực kỳ buồn. Vì tại 1 làng quê nghèo khổ như quê tôi, giả dụ muốn đổi khác cuộc sống tốt thành đạt thì yêu cầu đậu đại học. Rộng nữa, tôi yêu thương anh cùng cũng biết được những mong ước của anh làm việc tôi.

Một hôm, chúng tôi đi đùa và tôi đã nói chuyện này mang lại anh biết.

- Em thi rớt đại học rồi. Có lẽ em sẽ liên tục ôn nhằm thi thêm một năm nữa. Nếu đậu thì tốt, còn còn nếu như không đậu, em sẽ học một nghề nào đó và đi làm, anh thấy sao?

- Em nên đậu đh chứ không tồn tại con mặt đường khác đâu - anh nói cùng với tôi bởi giọng hết sức gay gắt.

- Đậu đại học thì ai ai cũng mong muốn, nhưng em chỉ mới giả thuyết rằng nếu năm tiếp theo mà ko đậu thì em đi học nghề cũng khá được chứ sao, dễ thường với anh người yêu mình đề nghị có bằng đại học đặc biệt thế sao? Chẳng lẽ chính vì như vậy mà anh không yêu em?

- Anh quan yếu nói trước được gì... Cuộc sống thường ngày không buộc phải chỉ bao gồm tình yêu thương là đủ.

Câu trả lời của anh đã khiến cho tôi sụp đổ, hơn 1 năm trời yêu nhau, anh toan tính trong đầu rằng ví như tôi đậu đại học thì anh bắt đầu đặt tình yêu thiệt sự, còn giả dụ tôi thi rớt thì anh vẫn tìm đối tượng khác.

Tôi đang không thể đồng ý được điều này và tôi đưa ra quyết định xa anh. Vày nếu tôi thường xuyên ở lại ngôi làng của mình, có lẽ tôi sẽ không còn đủ anh dũng để chia ly với anh hoặc chứng kiến tình yêu của anh với người khác, do tôi yêu thương anh khôn cùng nhiều.

Xem thêm: Hai Đại Học Công Đoàn, Văn Hóa Hà Nội Công Bố Điểm Chuẩn Đh Văn Hóa Hà Nội 2020

Tôi xin phép phụ huynh cho tôi đến phụ may cho mái ấm gia đình một bạn cậu ngơi nghỉ trong Nam. địa điểm đó ngay sát một ngôi trường đại học. Tôi sẽ vừa đi làm vừa ôn thi đại học, để dù cho có rớt đh một lần nữa tôi cũng đều có cái nghề ban đầu cuộc sinh sống mới.

Ngày tôi ra đi, anh như được giải thoát. Bởi từ lâu, anh đã bao gồm tình ý cùng với một cô gái vừa new đậu đh ở làng mặt nhưng anh không đủ can đảm nói chia ly với tôi...

Suốt một năm trời tôi thao tác và học hành như quên cả thời gian. Nhưng không hiểu nhiều sao, tôi vẫn luôn nhớ được anh. Bên cạnh đó tình yêu tôi giành riêng cho anh cực kỳ nhiều... Tuy thế nghĩ đến những gì anh vẫn nói phải cả năm trời tôi vẫn yên ổn lặng. Tôi ước ao biết bao anh call điện mang đến tôi cùng nói rằng anh yêu thương tôi, hy vọng tôi hãy tảo về... Nhưng lại anh yên lặng.

Ngày báo hiệu quả thi đại học tôi đậu hai trường một lúc. Mọi tín đồ trong gia đình tôi ai cũng mừng mang lại tôi, cơ mà tự trong lòng lòng mình, tôi cảm thấy một nỗi bi đát xa vắng.

Suốt hai năm học đại học, tôi không về quê vì chưng tôi sợ gặp mặt anh và đương đầu với nỗi buồn. Rồi tôi cũng chạm mặt và yêu một người cùng ngôi trường với mình. Ngày hè năm đó, người yêu tôi về quê thăm nhà. Tôi sống lại bên cậu nhằm phụ quá trình may mặc mà không về quê tựa như các sinh viên khác... Một hôm, tôi nhấn được điện thoại của anh:

- Anh cần yếu quên được em, bên cạnh đó anh nhận ra rằng anh chân thành yêu em.

Ba năm rồi anh mới gọi điện mang lại tôi, tôi new được nghe tiếng nói của anh, giọng nói vẫn trầm ấm và truyền cảm như ngày xưa... Một giọt nước mắt của tớ lăn dài cùng rớt trên ống nghe smartphone cách xa anh hai ngàn cây số:

- Em đã ước ao anh nói vấn đề này từ lâu, nhưng hiện nay thì có lẽ đã muộn rồi anh ạ, em biết anh đang có tình nhân và em cũng vậy. Tình nhân của em không tồn tại lỗi gì, em bắt buộc làm thương tổn anh ấy...

Tôi tốt nghiệp đại học và đi dạy dỗ tại một trường làm việc TP.HCM. Rồi tôi kết hôn. Bây giờ chúng tôi đã bao gồm một cậu con trai kháu khỉnh. Tôi chừng như anh đã và đang kết hôn với đã bao gồm con. Cuộc sống hiện trên cuốn tôi trôi theo dòng thời hạn và tôi không có thời gian để nghĩ ngợi gì nữa.

Hôm nay, anh lại gọi điện cho tôi và nói rằng anh vẫn còn đó rất lưu giữ tôi, anh nói rằng giá bán như xa xưa anh không làm cho tôi tổn thương và không để tôi ra đi... Tuy nhiên với tôi bây giờ anh nói ra hồ hết điều đó để làm gì, chẳng còn ý nghĩa sâu sắc gì nữa. Tôi buộc phải sống với lúc này và với mọi gì tôi đã có, đó mới là đầy đủ điều có ý nghĩa nhất.

Có tình yêu đã qua đi, nhưng cũng có thể có mối tình đơm hoa kết trái. Điều gì sẽ đọng lại trong chúng ta để đổi thay dấu ấn cấp thiết quên? Hãy nhờ cất hộ về Tuổi TrẻOnline câu chuyện yêu đương của chính các bạn hoặc của tín đồ khác tuy nhiên gây nhiều xúc cồn trong bạn.

Những mẩu chuyện được chọn đăng sẽ sở hữu nhuận cây viết sau nhì tuần xuất phiên bản trên Tuổi trẻ em Online. Với độc giả ở TP.HCM, vui tươi đến nhấn nhuận cây bút tại tòa soạn báo Tuổi Trẻ, 60A Hoàng Văn Thụ, P.9, Q. Phú Nhuận. Bạn đọc ở tỉnh, xin gửi email phản hồi sau khi bài đăng với add cụ thể để shop chúng tôi chuyển nhuận bút theo con đường bưu điện.

Bài viết liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *