*

Phạm Phương Thảo, học viên lớp 7B8 trường trung học cơ sở Chu Văn An, TP. Tp hải phòng

Cổng tin tức điện tử Bưu điện việt nam xin trình làng tới độc giả toàn văn bức thư của em Phạm Phương Thảo, lớp 7B8 trường trung học cơ sở Chu Văn An, quận Ngô Quyền, TP.Hải phòng – bức thư giành giải Nhất đất nước cuộc thi viết thư nước ngoài UPU 43:

Ngày 17 tháng một năm 2014

Kính nhờ cất hộ bà!

Tôi là cây vĩ cầm nhỏ của cậu Vĩ Phong - nam nhi út của bà. đầy đủ ngày tháng vừa mới rồi quả là phần nhiều ngày tháng căng thẳng và vô cùng cực khổ của gia đình bà. Tôi xin phân tách buồn. Tuy nhiên xin bà, bà đừng làm mất đi đi niềm đam mê âm thanh của cậu bé trai bé bỏng bỏng.

Bạn đang xem: Viết thư upu lần thứ 43

Là một cây lũ ngày ngày được để gọn ghẽ khu vực góc phòng, tôi được tận mắt chứng kiến sự tình đang ra mắt trong gia đình bà. ông chồng bà đã loại bỏ đi theo cô nghệ sĩ đùa violin nổi tiếng khiến bà cực khổ và trở cần ghét violin, ghét mẫu gọi là âm nhạc. Bởi vì vậy nhưng bà nỡ vô tình phá hỏng ước mơ âm nhạc của cậu đàn ông để cậu lại trở về sống lầm lũi như trước ư?

Cậu chủ bị mù từ nhỏ. Cậu đã các lần vai trung phong sự với tôi về cuộc sống thường ngày xưa kia. Khi chưa có tôi, cậu yên lẽ, đơn độc biết bao! Không bạn bè, không vui chơi, ko dám bước chân ra khỏi nhà khi không có ba mẹ… Cậu mang cảm, từ bỏ ti, luôn nương tựa vào tín đồ khác. Cho đến một ngày, vô tình nghe thấy tiếng đàn violin bên tai, cậu khao khát bao gồm một cây đàn. Các lần như vậy, chưa bao giờ từ đâu, niềm đam mê music đã trỗi dậy trong trái tim hồn nhỏ bé của cậu. Từ khi tôi đến với cậu, đều thứ đã đổi thay hoàn toàn. Âm nhạc với cậu là từ song tai, nhưng hơn cả là trường đoản cú trái tim. Cậu đang học chơi đàn với hai con mắt mù lòa với niềm thán phục của giáo viên dạy nhạc. Từng đầu ngón tay khẽ lướt gậy qua form đàn, cậu đã cảm nhận âm nhạc bằng tình yêu, niềm say mê. Cậu thừa yêu âm nhạc!

Và rồi, bà biết đấy, cậu chủ đã mở lòng với cuộc sống. Cậu đòi đi học, đòi đi chơi, đòi được giao lưu, tiếp xúc với đa số người. Một trong những phần cậu mong muốn khoe bản thân biết đùa đàn, và một phần là vày sự tác động ảnh hưởng của âm nhạc với trung tâm hồn cậu. Âm nhạc ư? Nó không chỉ là thứ xuất hiện để giải trí, nhiều hơn làm đổi khác cuộc sống của cả một con người. Thiết yếu tôi - đồ vật nhạc cụ thay mặt cho music đã đổi thay một cậu bé lầm lũi trở thành người có ước mơ, hoài bão. Bà có biết cậu đã mong mơ đổi mới một nghệ sĩ nghịch violin tài cha không?

Vậy là bà đã hiểu sự lay rượu cồn của âm thanh tới mỗi bé người như vậy nào. Cậu nam nhi bé nhỏ của bà là minh chứng cụ thể cho điều đó. Chổ chính giữa hồn cậu trong sáng hơn, lạc quan hơn, cậu sinh sống có mục tiêu hơn. Cậu ước ao đi học, hy vọng được đùa với chúng ta bè, bao gồm nhiều đồng đội yêu mến. Cậu đã bỏ hết mẫu mặc cảm của cuộc sống đen tối trước kia. Ấy là lúc âm nhạc lên ngôi. Âm nhạc vượt quan trọng, quá quan trọng với cậu. Nó đem về một chân trời mới, một quả đât mới - nhân loại của ánh sáng, của những thăng hoa mà lại cậu đã nhìn thấy chưa hẳn bằng đôi mắt. Tương lai sẽ đến, test tưởng tượng một cậu nhỏ xíu có cái brand name Vĩ Phong kiêu hãnh đứng trên sân khấu, mải miết theo đầy đủ nốt nhạc cao nhòng và rong ruổi cùng sự tán thưởng của người theo dõi - thứ mà lại bà không đem đến được, bố cậu cũng không đem lại được.

Đó chẳng phải là một điều diệu kì ư?

Và bà chẳng phải sẽ rất hạnh phúc với tự hào ư?

Vậy mà lý do bà nỡ cấm đàn ông mình chơi nhạc vì một lẽ vượt ư là cá nhân. Mà lại bà có biết, mỗi lúc bà thoát khỏi nhà là cậu nhà vẫn lén lôi tôi ra, kéo lên các nốt nhạc bình yên, thả hồn mình vào số đông giai điệu vào veo. Để rồi những lần bà về, cậu cuống lên vứt tôi vào xó, giống như những gì bà đã làm với tôi - đập tôi không thương tiếc nhằm bà không phát hiện. Sau các lần ném tôi như vậy, cậu lại sà vào chỗ tôi, ôm tôi vào lòng, thổn thức với hầu hết tiếng nút trong đau đớn. Còn tôi, sau đông đảo trận bầm dập vì bụi bặm, vì tình thương, sự nâng niu, trân trọng của cậu chủ, tôi vẫn sống như hôm nay.

Xem thêm: Truyền Thuyết Thiếu Lâm Tự Trọn Bộ Full 52/52 Tập Vietsub, Truyền Thuyết Thiếu Lâm Tự

Bà chủ đáng kính! Chẳng nhẽ bà muốn cuộc sống của đàn ông mình trở về sự việc lầm lũi ngày xưa sao? Chẳng nhẽ bà mong mỏi cậu nhỏ xíu đầy mong ước và ước mơ kia buộc phải từ giã âm nhạc, từ vứt những tiếng bọn đã tạo cho cậu đầy niềm tin như ngày bây giờ sao? Bà thật vô tâm và gian ác quá! Âm nhạc một khi sẽ là cuộc sống đời thường của con fan thì khó rất có thể kéo nó thoát ra khỏi họ.

Vì vậy, tôi mong bà sau khi đọc bức thư này, hãy gạt đi rất nhiều nỗi buồn cá nhân mà nghĩ về nam nhi mình, về tương lai tươi đẹp mà cậu sẽ hướng đến. Tôi rất ao ước có một sự chuyển đổi tốt đẹp.

Bài viết liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *