(ongirlgames.com.vn) - ongirlgames.com xin trích dẫn tập cuối của bộ truyện tranh đã từng làm cho các fan hâm mộ quên ăn quên ngủ.

Nữ Hoàng Ai Cập – Bộtruyện tranh Nhật Bảnđã gắn sát với tuổi thơ của từng cô cậu học trò đã và đang ngưng xuất bản cũng hơn 10 năm rồi, chắc đầy đủ người đã và đang nóng lòng coi kết viên củaNàng Carol dễ thương và nhà vua Menfuisu dũng mãnh. Những tập tự 72 trở đi đang xuất bạn dạng tại Nhật, nhưng không có bạn dạng tiếng Việt, và không xuất bản tại Việt Nam, đành đợi vậy. Tuy nhiên có phiên bản phiên dịch viết tay tập cuối làm việc đây.

Bạn đang xem: Nữ hoàng ai cập

*

Phần 1: Sao Sotelis

Một ngày rất đẹp trời, dân thành Têbê ùn ùn kéo đi ra ngoài đường đón đoàn đại quân Ai Cập chiến hạ trận trở sau này hơn nửa năm chinh chiến.

Hoàng đế Menfuisư đã thân chinh đi dẹp lặng chiến tranh. Bởi mưu lược khôn khéo và tài quân sự chiến lược xuất chúng, nhà vua đã bắt 3 nước Hitaito, Asiria, Babylon và một số tiểu quốc nhỏ dại khác quy hàng. Tiếng mỉm cười nói râm ran, cả gớm thành hân hoan, mừng thầm chào thắng lợi lừng lẫy, trong trái tim xiết bao từ hào về vị hoàng đế vĩ đại của họ. Tất cả hồi hộp đứng đợi những người dân chồng. Fan cha, fan con họ trở về.Carol cũng không phải ngoại lệ. Cô bé bế trên tay hoàng tử nhỏ dại mới chào đời, đứng trước cổng thành chờ đón Menfuisư về.

Như muốn ngất đi bởi sung sướng. đàn bà sẽ được gặp mặt lại người ck thân yêu sau phần lớn tháng ngày dài xa cách. Giờ đồng hồ vó ngựa chiến dồn dập ngày dần gần. Một đám lớp bụi mù tung lên sinh hoạt phía xa. Hoàng đế Menfuisư kiêu hùng đứng vị trí số 1 đoàn quân rầm rập tiến mang lại kinh thành, khắp phần đông nơi vang dậy giờ đồng hồ reo hò long trời lở đất.

Từ xa, Carol đã trông thấy hình bóng nhà vua đang cưỡi bên trên con ngựa chiến phi nước đại, trong tấm áo choàng tung bay phần phật. Nàng mong muốn hơn lúc nào hết. Những nhung nhớ, khổ cực giờ đây sắp chấm dứt. Menfuisư cũng vậy. Chàng vui miệng nhìn mái tóc tiến thưởng óng của Carol phản nghịch chiếu ánh phương diện trời tủ lánh. đàn ông thúc ngựa chiến phi cấp tốc hết mức gồm thể, mong được ôm siết lấy người vợ và đứa con nhỏ dại chưa biết mặt.Đến trước khía cạnh carol, đại trượng phu vội lag giây cương. Con ngựa hí vang rồi dừng lại. Menfuisư như lao xuống ngựa, chạy mang lại ôm chặt Carol vào lòng.Giây phút xúc rượu cồn không thể diễn tả bằng lời. Carol phấn kích trào nước mắt trong khoảng tay của hoàng đế, trong những tiếng hoan hô của thần dân Ai Cập.

Menfuisư thì thầm:

– Carol… ta đã trở về rồi…

– Vâng – Carol nghẹn ngào.Em đã ao ước chờ ngày nay lâu lắm rồi. Sau cùng chàng đã và đang trở về… Trở trở về bên cạnh em cùng con…

Menfuisư dịu dàng vuốt má đứa con nhỏ, chàng khẽ nói:

– Nó thật xứng đáng yêu. Sau này, con chúng ta sẽ vươn lên là một vị Pharaon với hầu như chiến công vang dội, hơn ta…

Carol úp khía cạnh vào vai chồng, thấm nhanh phần đông giọt nước mắt vui miệng cứ tuôn chảy. Trong khi toàn bộ đang niềm hạnh phúc trong niềm vui đoàn tụ, không có ai ngờ một tấn bi kịch sắp diễn ra do thủ đoạn của fan mà triều đình Ai Cập vẫn cho là một võ tướng trung thành.Đó đó là Ruka.Ruka, sau khoản thời gian tận mắt nhìn thấy xác hoàng tử Izumin và hoàng đế Hitaito bị bao gồm tay hoàng đế Menfuisư giết chết, trong tim vô cùng uất hận, rắp vai trung phong nuôi chí phục thù. Một mưu kế gớm ghê do bao gồm hắn lập ra. Trong cung điện ngập tràn tiếng cười nói nhộn nhịp, tiếng bọn ca, khu vực đang ra mắt buổi tiệc mừng chiến thắng trận…Không ai nghi ngại gì về Ruka – người bạn đồng hành của Carol đã tiến về phía hoàng đế. Hắn quỳ dưới chân hoàng đế, dâng đến ngài một ly rượu khác để sửa chữa thay thế ly rượu vẫn cạn

– Kính mời bệ hạ…

– Ngón tay có nhẫn của hắn gõ dịu vào thành ly, một đồ vật bột white rơi ra, tung vào ly rượu. Một vật dụng kịch độc, khác biệt mà tín đồ ta tra cứu thấy thời bấy giờ.Menfuisư cũng không để ý. Nam nhi còn đang chơi với đưa con trai nhỏ dại tên tay Carol, vẫn kể lại cho người vợ nghe về chiến thắng vừa qua. Hạnh phúc ngập tràn, hai fan không thể tin được một thảm cảnh sắp tới diễn ra, tức thì trước mắt họ. Bao phủ Menfuisư cũng chỉ là các đại thần già cùng vài bạn cận vệ đã say trong men rượu.Và Menfuisư cố kỉnh ly rượu lên, kề môi vào ly rượu và uống một hơi dài. Ruka âm thầm lặng lẽ nhìn toàn cục sự vấn đề diễn ra, mỉm cười thầm mãn nguyện. Một tiếng thét ghê hoàng vang lên. Hết thảy mọi bạn đều gớm hoàng đứng dậy. Chuyện gì đã xảy ra??? Menfuisư gục xuống, hai tay chàng nắm chặt lại. Mặt con trai tái xám lại, body run bắn.

– vào rượu tất cả độc! – Menfuisư nghiến răng nói.

– Đúng vậy! Ngươi yêu cầu trả giá bởi đã giết công ty ta – hoàng tử Izumin!!!

Ruka mỉm cười gằn. Còn không ai kịp trở tay, Ruka bất ngờ rút dao xông cho tới phía Carol:

– Còn cô nữa! tất cả là do cô! Carol! Cô sẽ yêu cầu chết theo hoàng tử!!!!!!!

Mũi dao lao tới thừa nhanh. Không một ai có để tỉnh táo bị cắn và thời hạn để định thần lại vấn đề xảy ra. Carol body cứng đờ vì chưng kinh hãi, chuyển hai tay bao bọc lấy mặt…Nhưng đúng lúc ấy, một thân người lại quyên sinh lao ra phía trước, chắn ngang trước mũi dao…Đầu óc Carol tảo cuồng. Nữ giới thấp thoáng bắt gặp một loại máu đỏ tươi trào ra… Tiếng fan ngã phịch xuống đất… giờ đồng hồ la ó thát thanh… dưới chân Carol, Menfuisư ở đấy, nhì tay ôm siết lấy vết yêu mến trước ngực, quằn quại trên nền đất. Trái tim nàng buồn bã như bị bóp nghẹt. Carol hốt hoảng ngồi thụp xuống vực đầu chàng, gào lên:

– Menfuisư!!!!!!!! Menfuisu!! Ôi, không… Không!! tỉnh lại đi, Menfuisư!!!

Nàng lay lay đầu Menfuisư, call chàng cho lạc giọng

– Ừ… ta đây… – con trai đáp lại, khá thở đứt quãng…

– Menfuisư… Trời ơi! Thái y đâu? gọi cho ta thái y đến đây!!!!!

– Không… đừng… Carol…. Không kịp đâu… Ta… biết… rõ mà…

– Menfuisư! nam giới không được nói thế!!!!!! thế lên chàng ơi! .

Carol nhảy khóc nức nở, ôm chặt đem Menfuisư.

– quan liêu thái y sẽ tới ngay, vậy lên!!

Máu vẫn tan ra lênh láng trên sàn nhà, ướt đầm cả loại áo choàng trên vai chàng. Cú đâm chí mạng vừa rồi, cùng với ly rượu độc đã có tác dụng Menfuisư yếu dần dần đi. Khá thở đàn ông gấp gáp, sắc đẹp mặt trắng bệch, không hề chút sinh khí. Trong những khi đó, mọi việc đã làm Carol hoảng loạn, nước đôi mắt rơi nóng giãy trên khuôn mặt hoàng đế. Xót xa, quý ông ngước lên, nặng nề nhọc nói với Carol:

– Carol… ta sắp đến chết… rồi… Đừng… đừng do vậy nữa…

– Không!!!! cần yếu nào! Trời ơi, Menfuisu! Không!

– Xin lỗi… nàng… Nếu gồm kiếp sau… ta.. Ta độc nhất định… đang vẫn ở mặt nàng… vẫn dịu dàng nàng…

Rồi khá thở chàng yếu dần, yếu hèn dần, rồi tắt lịm. Nam giới gục đầu qua 1 bên, trút khá thở cuối cùng. Bóng về tối phủ kín lên khuôn mặt chàng…Carol khổ sở đến im đi. Nàng không còn tin vào mắt mình nữa…Menfuisư sẽ mãi mãi rời xa nàng…Nỗi đau đớn xâm chỉ chiếm tâm hồn, xé chảy nát trái tim đẫm máu. Bạn nữ kiệt sức ngất đi… Một loại máu đỏ tươi vương bên trên khoé môi…

Trong căn nhà lộng gió trông ra phía sông Nin, mặt chiếc nệm trống trải, bà Nafutera bế bên trên tay hoàng tử nhỏ đang xót xa quan sát Carol chìm trong mộng mị, nửa thức giấc nửa mê, khẽ hotline tên hoàng đế trong mơ. Mấy thị con gái xung xung quanh cũng sụt sùi khóc…Hôm ni chỉ tất cả một ngôi sao sáng toả sáng sủa mờ nhạt trên bầu trời. Đó chính là ngôi sao chiếu mệnh của Carol xưa tê : sao sotelis. Ko ai suy xét nó.Nhưng rồi họ đã bắt buộc chú ý… bỗng nhiên một tiếng sấm bự vang lên chói tai, tuy vậy trời rất trong. Thai trời bất ngờ đột ngột rung bần bật. Ngôi sao 5 cánh Sotelis sáng sủa rực rỡ, lấp lánh cả bầu trời đêm. Nước sông Nin kéo lên ồ ạt, tiến công sóng ầm ầm vào bờ. Dân thành Tebe kinh hoàng chú ý hiện tượng lạ đời phơi bày trước mắt họ, la hét hoảng sợ. Họ hoang mang và sợ hãi khôn thuộc về hiện tượng bí hiểm xảy ra trong thời gian ngày định mệnh này.Trong ánh sao tỏa nắng rực rỡ ấy, Carol bỗng dưng tỉnh giấc…Nàng đàng hoàng ngồi dậy, nhưng lại bà Nafutera không kịp vui miệng vì sự bình phục gấp rút của nàng, thì đã hoang mang vì nhận biết điều lạ mắt trong mắt nàng. Đôi mắt xa xăm, thất thần như nhìn vào tầm khoảng không. Đôi môi tái nhợt của con gái máp máy, như ước ao nói điều gì đó mà không đề xuất lời.

– Hoàng phi…

– Bà Nafutera vứt lửng câu nói…

Khuôn mặt Carol tự dưng thoáng nét vui mừng. Thanh nữ nhìn ra phía kè sông đang lung linh dưới ánh sao Sotelis kì diệu. Thanh nữ khẽ gọi

– “Menfuisư…”, giọng nói gián đoạn và vơi như một hơi thở.

Nàng quay ra phía bà Nafutera, nét khía cạnh rạng rỡ nhìnNafutera…

– “Menfuisu… Menfuisu… hoàng đế đang… đang call tôi…”

Bà Nafutera âu sầu nhìn Carol, ko trả lời. Dẫu vậy Carol trường đoản cú từ, loạng choãi đứng dậy, tay vịn mang thành giường, run rẩy tiến ra phía bờ sông. Teti hốt hoảng chạy mang đến đỡ lấy nàng:

– Hoàng phi, ko kể này gió to lắm! Xin lệnh bà vào chóng nghỉ!

Carol bên cạnh đó không nghe thấy, vẫn tiến ra phía bờ thàn dựng đứng, cao ngất. Sâu tít bên dưới chân nàng là dòng sông Nin cuồn cuộn chảy trong giờ huyên náo của tín đồ dân Ai Cập trước ngôi sao 5 cánh Sotelis. Carol trân trân chú ý xuống làn nước đau thương, và bỗng dưng chợt thấy hình láng người ck thân yêu đang mỉm cười phủ loá trên làn nước chảy xiết. Người vợ nhìn xoáy vào gương mặt thân quen, là người đã mang cho người vợ hạnh phúc, tình cảm thương, tình yêu cùng hi vọng, và cũng đưa về niềm hụt hẫng và đau đớn. Khuôn mặt ấy, đa số tưởng cô bé sẽ không lúc nào được nhìn thấy nữa, mãi mãi không bao giờ, mà hiện nay đang sinh hoạt ngay đây, ngay dưới cái sông.Và nhà vua Menfuisư dần dần hiện lên, rõ mồn một, đứng trên loại sông, huyền ảo và tỏa nắng rực rỡ dưới khung trời đêm bao la. đấng mày râu mỉm mỉm cười và chuyển hai tay về phía Carol. Đôi mắt đàn bà chợt nhoà nước. Quãng thời hạn hạnh phúc xưa kia tự nhiên chiếm hết trọng tâm trí nàng. Không, Menfuisu chưa hề bỏ nữ mà đi. Nam nhi còn đứng kia, vòng tay thân thuộc mở rộng. Đúng như vậy. đàn bà và nhà vua Ai Cập sẽ quay trở về sống mặt nhau, không gì tất cả thể li biệt họ nữa…Carol đột nhiên cảm thấy người mình dịu bẫng, giờ gió ù ù mặt tai. Gồm cái nào đó đã kéo cô gái rơi xuống loại sông, cấp tốc đến mức không ai kịp ngăn cản. Các giọt lệ lăn dài trên má, chưa bao giờ carol cảm thấy niềm hạnh phúc như thời điểm này. Chiếc sông Nin dìu dịu đón lấy bạn con gái bấy lâu xa cách. Carol và Menfuisư sẽ trở về sống bên nhau, ko ai có thể chia cắt họ được nữa…

Đêm ấy, thần dân Ai Cập đã thấy một thiếu nữ thần mang lại với dòng sông Nin – người mẹ hiền của mình cùng với cùng một luồn ánh nắng rực rỡ. Họ nhận định rằng nàng khiêu vũ xuống sồng để tự vẫn, nhằm quên hết hồ hết đau khổ, trớ trêu, nhằm trở về với người mẹ. Nhưng bao gồm ai biết nàng đang đi đến được với người mình thương yêu nhất, với tích tắc sung sướng, hạnh phúc vô bờ khi được loại nước êm ả đón rước như vòng tay hoàng đế Ai Cập vĩ đại…

*

Phần 2: Cỗ xác ướp

Carol cảm thấy mình chìm ngập trong bóng tối vô định. Tư bề xung quanh chỉ là đa số tầng sương mù dày đặc, không nhìn thấy bất cứ một ai, bất kể một dòng gì. Nàng thấy nghẹt thở như bị một vật gì đấy đè nặng lên ngực. Carol cựa mình, thủng thẳng mở mắt. Đầu thiếu phụ đau nhức như búa bổ, trong cổ họng khô khốc, thuộc hạ bủn rủn. Carol căng thẳng mệt mỏi nhìn ra chung quanh, giật mình. Nàng thắt chặt và cố định thần xem mình đang ở đâu.Những tấm rèm cửa trắng đập lật phật vào cửa sổ. Gần như tấm khăn trải bàn giường cùng chăn gối cũng màu sắc trắng. Ngôi nhà toàn một white color toát. Phần nhiều khay dụng cụ, tủ thuốc. Bệnh viện…Carol bàng hoàng. Vì sao nàng lại sinh hoạt đây? con gái bước xuống giường, đi ra phía cửa ngõ sổ. Buổi bình minh rực rỡ bên bờ sông Nin. Một ngày new lại ban đầu với hà nội Cairo hoa lệ, cùng đông đảo Kim từ tháp cổ xưa, đều đền đài hùng vĩ. Nàng bước đầu nhớ đến gia đình, đến những bạn, mang đến trường đh Cairo. Thiếu nữ nhớ lại toàn bộ những gì đã xẩy ra với mình:

“Lúc đó… mình vẫn đi tàu trên biển đến… cho Ả Rập có tác dụng lễ cưới cùng với anh Apmando… Rồi bản thân bị một ma khả năng kéo tuột xuống biển. Từ cơ hội đó cho giờ…”.

Tiếng cửa ngõ phòng kẹt mở. Carol cù ra. Một nữ giới y tá trẻ bước vào.

– chào em! Em vẫn tỉnh lại rồi à?

– chào chị… Em vẫn ở đâu? Em bị làm sao vậy ạ?

– Em vẫn ở bệnh viện Cairo.

Carol ngơ ngác, không hiểu nhiều gì cả. Cô y tá thấy vậy nói tiếp:

– fan ta cứu giúp dược em lúc em đang trôi dưới sông Nin, khá gần đây. Bây giờ, em có thể cho chị biết về thân phận của chính bản thân mình được không?

Carol yên ổn lặng. Nàng không thể quá kinh ngạc với mẫu quá khứ bự mờ của mình, các khi được tìm thấy bên dưới sông Nin, và không còn nhớ gì về thời gian trước đó. Thật phiền phức khi nói ra vấn đề này với cô y tá, do phải lý giải dài dòng trong lúc đầu carol đã nhức như búa bổ, và trong tâm đang vô cùng sốt ruột. Phụ nữ chỉ nói về thân phận và showroom của mình. Ngay sau khoản thời gian lắng nghe Carol, cô y tá ngay lập tức giật mình:

– Em đó là Carol – cô bé được đồn đại là người bị mắc phải một lời nguyền???

Gương khía cạnh Carol ngay mau chóng trở nên bi lụy bã:

– Vâng… Là người tinh ý, cô y tá chuyển chủ đề ngay:

– À, hiện thời thì em khoẻ rồi. Em làm giấy tờ thủ tục xuất viện nhé!

Carol chỉ gật đầu đồng ý mà không nói gì thêm. Lòng nữ giới rối bời. Nàng ngờ vực về chính bản thân bản thân với những biến chuyển cố khủng khiếp trước đây. Thiếu nữ làm thủ tục xuất viện cấp tốc chóng, và tìm đến ngôi nhà của mình. Dinh thự nhà Rido khá gần đây, với do thông suốt đường sá, Carol nhanh chóng tìm được con đường về nhà. Nữ giới đứng trước cửa ngõ với biết bao bồi hồi, lo lắng và đau buồn. Carol nhức nhói với sản phẩm trăm thắc mắc trước đây, ngập ngừng, như gồm cái nào đấy ngăn quán triệt nàng phi vào nhà. Nàng ngần ngừ gì về tình hình gia đình và Apmando sau lần trên du thuyền về A rập, lưỡng lự gì về chuyện người con không phụ vương của thanh nữ trước kia, mà lại nàng nhận định rằng nó đã ra đời ở một ở đâu đó. Và đúng vào khi đó, góc cửa kẹt mở…Bà vú già Mari sững sờ nhìn Carol sẽ đứng chôn chân ở cửa ngõ nhà. Carol cũng đáp lại với một ánh mắt bối rối, ngơ ngác. Im lặng có đến một phút. Cùng người thứ nhất phá tan một không khí nặng nề sẽ là Carol.

– Cô Mari…

Bà Mari run lẩy bẩy, định thần xem Carol vẫn đứng trước phương diện mình là người hay ma.

-Carol… tất cả phải… liệu có phải là cháu không?

– Cô Mari, là con cháu đây!!!

Carol chạy cho ôm chầm đấy bà, nức nở.Bà Mari đôi mắt cũng đẫm nước. Bà ko nói gì được với cơn xúc động. Đúng thời gian ấy, thấy ồn ã ở phía mặt ngoài, và bà phu nhân Rido cùng hai đàn ông bước ra. Nói làm thế nào cho xiết nỗi phấn kích của chúng ta khi gặp lại nhau.Và ngày tháng lại trôi qua…Carol về bên lần này sẽ không giống với đầy đủ lần khác. Người vợ trở buộc phải trầm bốn hơn, ý thức rối loạn. Nàng luôn luôn mơ thấy một niềm mơ ước kì lạ. Cô gái chạy đuổi theo một tín đồ mặc một chiếc áo choàng trắng, cùng với mái tóc dài tung cất cánh trên một con phố dài vô tận. Cô gái chạy rất là những vẫn tất yêu đuổi theo bạn ấy , một giới trẻ không nhìn thấy được rõ mặt. Rồi Carol thốt nhiên vấp vấp ngã vào một không khí tối như mực. Cái bóng áo choàng trắng vụt qua bên, và biến đổi mất…Nàng quan trọng lí giải điều này, tuy nhiên cũng không thích kể mang lại ai nghe hết. Carol từ từ xâu chuỗi hết toàn bộ các vụ việc đã xảy ra từ khi thảm kịch đến với nàng, và người vợ đã rất có thể lờ mờ nhận thấy sức to gan lớn mật huyền bí hiểm dấu vào bức phù điêu bằng đất sét kiếm được trong lăng mộ, với đông đảo lời nguyền khủng khiếp của người Ai Cập cổ đại. Carol ngờ ngợ cho rằng chuyện mình đã biết thành vướng buộc phải lời nguyền ghê gớm là bao gồm thật.

Một tuần sau khoản thời gian trở về, mái ấm gia đình nhà Apmando lại sở hữu lễ vật đến cầu hôn Carol như lần trước. Apmando vui lòng ra mặt, và nên tránh nhắc đến việc đứa bé mà anh đã nhận làm cha. Carol cũng đã sẵn sàng sẵn tinh thần, và thanh nữ miễn chống nhận lời, phó mang đời mình mang đến Apmando. đàn bà không thấy quá đau đớn vì Apmando giỏi bụng, tâm thành yêu yêu thương mình, thé là đủ. Mà lại sâu thẳm trong trái tim, Carol vẫn luôn luôn có cảm xúc day dứt, nuối tiếc với đầy tội lỗi với người thanh niên tóc black dài cùng cái áo choàng trong lành giấc mơ. Người vợ cố trấn an bản thân mình, cố nhận định rằng thật sai lầm khi vô vọng đuổi theo một người trong mơ không có thực, chưa chạm chán bao giờ. Carol tưởng như số phận đang định đoạt, đính thêm chặt cuộc sống với Apmando, nhưng lại một ngày định mệnh đã thay đổi toàn bộ. Đó là dịp một cú smartphone của sở cảnh sát trung trọng điểm tại Cairo mang lại văn phòng khu vực Raian đang có tác dụng việc…

– Thưa ngài Raian, shop chúng tôi vừa nhận thấy tin khẩn cấp!!!! Xác ướp Pharaon bị ăn cắp đã được cửa hàng chúng tôi lần ra manh mối!

– mẫu gì?!! có thật không?

Raian sửng sốt:

– Anh nói thiệt chứ? Có chính xác là cái xác ướp kia không?

– cửa hàng chúng tôi đã kiểm tra. Xác ướp phía trong chuyến sản phẩm của thương hiệu chuyên buôn bán đồ cổ Sidoki. Bây giờ hắn đang cất giữ tại một nơi túng mật, ý định tuần sau hắn đã đem bán cho một tay tài phiệt bạn Anh.

– Vậy thì bọn họ cần khẩn trương lên! Tôi vẫn điều ngay một đội thám tử hạng nhất và một biệt team cảnh sát chuyên nghiệp tới nơi các anh! bằng mọi giá, bọn họ không thể nhằm xác ướp rơi vào tình thế tay lũ bất nhân. Nó hết sức quan trọng.

– Vâng. Cửa hàng chúng tôi sẽ gắng gắng, thưa ngài Raian…

Cuộc khảo sát được tiến hành ngay sau đó. Cảnh sát nhanh lẹ tìm được hang ổ của đàn buôn lậu, bắt tận tay Sidoki cùng đồng bầy của hắn, cùng vô số bảo bối quý giá. Xác ướp của vị Pharaon bí ẩn được trả về quê hương Ai Cập. Và khi ấy cũng đó là ngày nhưng Carol sắp tổ chức triển khai lễ đính hôn với Apmando. Chỉ hai ngày sau đó thôi, chị em sẽ căn nguyên sang Ả Rập, và một tuần sau đàn bà chính thức là vk Apmando-tỉ phú trẻ em tuổi. Cỗ xác ướp được đặt vào đúng chiếc hòm trong bảo tàng Cairo. Và Raian là người đầu tiên trong gia đình Rido được bắt gặp nó, vì chưng mọi người còn đang cực kỳ bận. Đứng trước cửa bảo tàng, Raian chợt thấy lòng tôi vừa hồi hộp, mừng cuống , vừa nhức khổ, dằn vặt. Anh cách qua cánh cổng sắt mà cẳng bàn chân nặng nằn nì như bị cắn xuống đất với vô vàn gốc rễ. Trong căn phòng nghiên cứu của kho lưu trữ bảo tàng Cairo, cỗ cỗ ván bằng đá quý ròng lắp đá quý long lanh được bỏ trên chiếc tủ kính chủ yếu giữa, trên gắn vô số lắp thêm hiện đại. Ánh mắt vừa va phải khuôn mặt lạnh bởi vàng đó, Raian cảm xúc như tất cả một luồng điện to gan lớn mật chạy qua thân mình, có tác dụng tê rần các khớp xương. Anh đơ mình đứng sững lại. Tín đồ quản lí kho lưu trữ bảo tàng nhìn Raian với góc nhìn ngạc nhiên, dò xét. Nhận thấy rõ điều này, Raian nhanh chóng bước sau đó chỗ quan lại tài. Nhưng đôi mắt anh vẫn ko khỏi chăm chăm nhìn vào lồng kính như bị hút hồn. Sự tĩnh mịch kéo dài khiến viên cai quản bảo tàng ko kìm nổi một tiếng đằng hắng.

– À… ừm… Tôi tất cả thể..- Raian nói – Tôi có thể xem xét kĩ hơn không? Ở đây có đủ phương tiện để mở cỗ quan tài chứ?

– Vâng, tất yếu rồi. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn vớ cả, chỉ ngóng ngài mang lại thôi.Và ngay sau đó, mọi câu hỏi được triển khai đúng dự kiến. Cố săng được mở nắp, với từng lớp vải vóc liệm cũng đực dỡ ra. Khuôn khía cạnh Raian từ từ trắng bệch. Raian xô ghế đứng dậy, tiến về phía cỗ quan tài với cỗ dạng như fan mất hồn. Đôi đôi mắt anh trân trân nhìn vào loại xác thô khốc yên lìm nằm trong tủ kính dày. Tay anh xoa nhẹ lên lớp kính. Raian thét lên một giờ rồi bửa vật xuống. Nhị tay anh bao phủ lấy đầu, body toàn thân run rẩy, mồm lẩm bẩm:

– ‘Thế này là nắm nào? tại sao? Là gắng nào đây…”.

Những fan chung xung quanh chạy lai bên Raian, hoảng hốt:

– Ngài Raian! ngài làm thế nào vậy? – Ngài Raian!!

Đôi mắt Raian đỏ ngầu, thất thần, nhị tay vẫn run lẩy bẩy.Bất chợt, Raian đứng nhảy dậy, vụt chạy thoát khỏi cửaPhần 3: Ra điRaian vùng thoát ra khỏi cửa, chạy thẳng đến thung lũng vương gia trong ánh nhìn hoảng hốt của số đông người. Đôi đôi mắt anh thất thần, đứng sững lại trước cửa ngõ lăng mộ, trân trối quan sát lối vào lăng chiêu tập Pharaon nhưng mấy năm ngoái đã khai quật. Hang đá xoáy sâu hun hút vào khối núi sừng sững. Từ bỏ từ, Raian tiến lại cửa hang như tín đồ mất hồn. Thấy thái độ kì khôi của anh, mấy fan canh gác lăng mộ không khỏi bối rối. Họ nghi hoặc hỏi anh:

– Ngài Raian! Ngài mang lại đây bao gồm chuyện gì vậy ạ?

– Thưa giám đốc, tất cả gì bất ổn chăng?Raian dường như không nghe thấy gì cả. Anh vẫn bước đi như bị mê hoặc. Một hai người bảo đảm an toàn đi thao vùng phía đằng sau anh, sợ sẽ có chuyện gì xảy ra. Phi vào cửa hang được vài mét, Raian như sực tỉnh lúc nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Anh quay lại, chau mày quan sát họ. Rồi khuôn mặt bỗng dưng trở buộc phải giận dữ, Raian nghiến răng:

-Mặc kệ ta! ra phía bên ngoài hết đi!

Mấy người đảm bảo an toàn sững người, chần chừ, ngơ ngác

.-Cút đi!!!!!!!!! – Raian quát mắng lên.

Họ sợ hãi sệt lùi ra. Thình lình, Raian vụt chạy vào trong hầm mộ, hai tay vò đầu, vừa chạy vừa thở hào hển như sắp tới phát điên.

Anh lần cách xuống cho nơi trước kia để xác ướp Pharaon. Raian run rẩy gục xuống nền khu đất lạnh, mồ hôi ướt đầm. Phần đông ngọn đuốc leo teo soi mờ mờ hộ gia đình thần bí. Raian đưa góc nhìn lên bức tường phía trước mặt. Căn phòng bỗng nhiên rực sáng, buổi bình minh bên sông Nin. Anh thoáng thấy được một cô bé trẻ với làn tóc vàng rực rỡ thoát ẩn hiện nay trên sa mạc. Cùng một hình ảnh chàng nhà vua Ai Cập con trẻ tuổi, xua đuổi theo cô. Cô bé cứ chạy mãi, chạy mãi và mất tích sau những đụn cat trải nhiều năm típ tắp. Đầu óc Raian cù cuồng, hoảng loạn.

Raian ngước chú ý một tường ngăn khác. Một toàn thân to bự của bé sư tử hoang dã, gầm gào như vạc điên. Vị hoàng đế trẻ tuổi với đẹp trai lúc nãy, với hai cánh tay bị cào xé huyết chảy ròng rã ròng, đang cố gắng cứu con gái hoàng phi xinh đẹp thoi thóp bên dưới móng chân con dã thú. Sau đó, nước sông Nin bỗng dâng cao, cuốn cô nàng xuống tận lòng sông.

Một lần nữa, hình láng bé nhỏ ấy nhòa đi vào làn nước mênh mông. Nhì thái dương Raian như bị một trang bị siết chặt lại. Anh lại thấy một hình hình ảnh khác hiện lên bên bức tường cách đó không xa. Cả triều đình Ai Cập hoảng loạn. Cốc rượu độc lằn lóc bên trên sàn. Cô bé tóc đá quý mắt đẫm nước, nức nở mặt người ông chồng thân yêu đã quằn quại pk với tử thần. Và như một phép màu, đàn ông đã hồi tỉnh.Một bức tường khác nữa. Ảo hình ảnh hiện ra không to mờ như lúc trước mà rõ mồn một. Cảnh kinh thành Têbê vui mừng, nhộn nhịp, tràn ngập trong nụ cười chiến thắng. Trong bữa tiệc tưng bừng tiếng bầy ca, một thảm kịch khủng khiếp sẽ xảy ra. Lưỡi dao ác độc đã vung lên, chia rẽ hoàng đế Ai Cập và người vợ yêu quý. Nó đã có chàng ra đi mãi, vướng lại nỗi khổ sở cùng rất cho tất cả những bạn ở lại. Ánh đôi mắt ngơ ngác với hoang đem lại tuyệt vọng của cô bé bên xác chồng… thiếu nữ chết lặng… Khuôn phương diện xinh đẹp nhưng khắc khổ đó cứ lớn dần, phệ dần, choán hết toàn bộ mọi thứ. Toàn bộ hiện ra dồn dập.

Raian bàng hoàng. Đầu anh nhứ hy vọng nổ tung. Raian nhị tay bao phủ lấy đầu. Một giờ đồng hồ thét hoang ngớ ngẩn vang lên. Tứ bề như rung chuyển ầm ầm. Raian cảm giác mình bị tung lên cao, rồi chìm dần, chìm dần xuống miền tăm tối vô định……Raian mê man một trong những giấc mơ… Mơ về một tín đồ con gái… Mơ về đất nước Ai Cập cổ đại cha ngàn năm trước… Ánh sáng sủa chói loà có tác dụng Raian bừng tỉnh. Bao quanh anh, những người dân bảo vệ, phụ trách lập cập lay gọi, khuôn khía cạnh lo lắng, hoảng hốt. Với vài giờ reo mừng vang lên:

– A! giám đốc tỉnh rồi!

– Ngài tỉnh giấc rồi, mọi tín đồ ơi!

– Giám đốc, ngài cảm thấy thế nào ạ?

Raian chớ thây những thắc mắc tới tấp kia. Anh gạt vớ cả đàn họ ra rồi chạy vụt khỏi hầm mộ. Anh mang lại trước bên bờ sông Nin, yên nhìn mẫu sông sừng sững chảy với từng nào kỉ niệm xưa cũ tự dưng trỗi dậy. Bờ sông lặng ngắt trong giờ chiều hoàng hôn ảm đạm, lấp ló xa xa chỉ vài bóng người. Raian quỳ xuống, nhì tay ôm đầu, anh gào lên:

– Trời ơi! Lẽ nào… có lẽ rằng nào lại như thế được không!!! Anh đau đớn – Kí ức của ta vẫn quay lại! tại sao ta lại là Menfuisư!!! Kiếp trước của ta! nhà vua Ai Cập! Ta vẫn cưới Carol, vẫn yêu yêu mến nàng. Đã bên chị em vượt qua bao nặng nề khăn, chông gai. Vậy nhưng giờ đây, Carol lại là em gái ta! thật sự ta là ai đây?

Raian gian khổ nghĩ về Carol, với anh chợt giật mình khi nhận thấy một điều khôn cùng hệ trọng. Đó là carol đang trên đường đến bảo ồang xem xác ướp mới được search thấy!

– “Không! bắt buộc để thiếu nữ nhớ lại! Ta chẳng thể để như thế được! cần quay lại!”- Raian cấp đứng trực tiếp dậy.

Ngay thời điểm đó, anh thấy một chiếc xe hơi đang trở về phía mình. Trên xe là Rodei. Dòng xe đỗ xịch lại bên Raian.

– Anh Raian! Anh đi đâu vậy? Mọi tín đồ trong bảo tang và bảo vệ ở hầm mộ kể lại là…Raian không chờ Rodei nói hết câu, vội open xe, gạt phắt Rodei ra ghế bên kia và ngồi vào trong chỗ bạn lái. Anh phóng xe cấp tốc hết mức gồm thể. Rodei trố đôi mắt nhìn, rất hoang mang lo lắng vì thái độ kì quái của Raian: đôi mắt không hề thần khí, hai cánh tay run rẩy, phóng xe pháo đi vùn vụt, cùng chẳng nói chẳng rằng như không nghe biết cả ngàn thắc mắc của Rodei. Rất lo ngại cho anh, nhưng bởi vì đang vào trạng thái nguy hiểm khi tài xế với tốc độ rất cao, Rodei không thể làm những gì khác ngoại trừ ngồi im. Trong lúc đó, Carol và bà bầu cũng đang hóng Rodei quay về trước cổng bảo tàng. Trời mờ mờ tối, thêm vào đó sự hiếu kỳ về cỗ xác ướp, họ đưa ra quyết định không chờ ở bên phía ngoài nữa, nhưng mà sẽ vào phía bên trong xem gắng nào. Carol lao vào phòng nghiên cứu. Ngay khi nhìn thấy cỗ quan liêu tài, phái nữ chợt giật mình. Thiếu phụ đứng bị tiêu diệt trân nhìn cỗ cỗ áo bằng vàng. Đôi môi nhợt nàng của phụ nữ run rẩy như mong mỏi nói gì đó nhưng ko thốt yêu cầu lời.Carol khuỵu xuống, chết giả đi. Phu nhân Rido hại hãi:

– Carol! Con làm sao vậy? Carol!!Chiếc xe phanh kít lại trước cửa bảo tàng. Raian xuất hiện xe, xả thân bên trong.

– Carol! Carol!

Raian bao bọc lấy nàng.

– Carol! Em chẳng sao chứ? chũm lên em! Anh sẽ chuyển em về nhà! Anh sẽ không còn để em cho đây nữa!

Trời sập tối…Sáng hôm sau…Carol tỉnh dậy sau một giấc mộng dài. Chị em nhìn thấy Raian làm việc bên, khuôn phương diện lo lắng, nhức khổ.

– Carol… em dậy rồi à?

– Anh Raian… Sao anh lại ngơi nghỉ đây…Raian tương đối sững lại, tuy nhiên rồi cũng kiếm được một lí do:

– mai sau là em đi lấy ông chồng xa rồi. Anh hy vọng được ở mặt em nhiều hơn.

– Raian cố tạo sự vẻ vui, dẫu vậy anh thiệt sự đang khôn xiết buồn. “Lấy ông chồng ư? Carol ơi! Ta và nàng sẽ mãi mãi chẳng thể đến được với nhau nữa. Nhưng 1 mình ta chịu là thừa đủ. Con gái sẽ đem Apmando, và sẽ sở hữu một tương lai xuất sắc đẹp. Carol lặng lẽ thở dài. Nàng ngập xong nói:

– Anh Raian. Chuyện hôm qua…

Raian chột dạ.

– Anh Raian…

Carol kết thúc một lát rồi nói tiếp:

– Em thấy hết sức lạ. Em cảm giác xác ướp vị Pharaon kia, không nhiều nhiều cũng có thể có mối liên hệ gì đó với em, cùng còn tới những giấc mơ kỳ lạ lùng vừa mới đây mà em chưa kể với ai cả.

Nàng nhắc lại về người bạn trẻ có mái tóc đen dài và mặc áo choàng trắng kia .

– Anh Raian, anh rất có thể để em xem dòng xác ướp đó được không?

–Không được đâu Carol!Raian vội nói : –Em quan yếu xem được vì… ừm… hiện giờ bảo tàng vẫn chưa có đủ thiết bị để mở cỗ quan tiền tài. Vả lại em không nên xem, vì lòng tin em ko được ổn định định.

– tuy thế em yêu cầu xem, để nhớ lại vượt khứ của mình!

– Được rồi. Tuy nhiên em hãy sẵn sàng tốt cho đám hỏi đã.

-Vâng…

Raian đi ra phía bên ngoài hành lang, bi thương rầu ngồi phịch xuống ghế. Anh đau buồn vô cùng khi nghĩ mang lại ngày mà lại Carol sẽ thành thân với một người khác.

– “Carol ơi… Ta biết phụ nữ vẫn hết sức yêu yêu đương ta, vẫn nhớ tới ta một trong những giấc mơ. Mà lại ta đành chia ly với nàng. Ta không nỡ cho phái nữ nhớ lại về tình cảm của họ trong vượt khứ. Ta không nỡ nhằm nàng âu sầu như ta cơ hội này. Thiếu nữ biết không, tức thì chiều nay, ta vẫn sang Pháp, đang mãi mãi rời xa nàng. Họ không thể sống hạnh phúc bên nhau được nữa…”.

Raian tài xế đi từ sáng sủa sớm, cố gắng thu xếp một giải pháp rất vội vàng vàng thủ tục sang Pháp. Anh sẽ đi thiệt xa, và tạo cho sự ra đi này giống như một vụ mất tích.Một giữa trưa oi bức. Trong khi Carol đang thuộc Apmando đi bán buôn chuẩn bị cho 1 ngày cưới, Raian sẽ để lại cho Carol một bức thư cùng tấm bùa hộ mệnh của hoàng đế Menfuisư ngày trước. Anh thở dài:

“Carol, ta buộc phải đi rồi. Ta vẫn mãi chôn chặt tình thương của bọn chúng ta, phái nữ nhớ duy trì gìn sức khoẻ, cùng hãy sinh sống thật hạnh phúc bên Apmando. Hãy quên ta đi! Đừng tìm ta nhé, hoàng phi yêu thương dấu…”.

Raian bỏ lên bức thư một nụ hôn rồi đi thoát khỏi nhà…

*

Phần 4: tìm kiếm lại quá khứ

Chuyến đi buôn bán của Carol với Apmando phải kết thúc lại vày nhận được tin báo: thương hiệu Sidoki đã cùng đồng bầy trốn tù, thoát ra khỏi cái chết mà 2 ngày nữa hắn vẫn nhận lấy. Để đảm bảo bình an cho gia đình Rido,những người cảnh sát đã bức tường ngăn chuyến cài sắm. Đi được bắt đầu nửa đường, Apmando đành lái xe về.Carol mệt mỏi lao vào trong phòng. Phái nữ ngả mình xuống ghế, suy nghĩ tới đám cưới với Apmando, một tín đồ mà nàng không thể yêu.

Carol thở lâu năm nhìn ánh nắng lấp lánh bên cửa sổ, nhìn loại sông Nin trong xanh.Bất chợt, chị em nhìn thấy tia nắng phản chiếu trường đoản cú vật nào đấy ở góc bàn.Nàng vực lên tiến lại gần. Một lá bùa Ai Cập cổ cùng một bức thư. Phụ nữ cầm lá bùa lên, thẫn thờ ngắm các hình đụng khắc giỏi đẹp. Trái tim nữ chợt đau nhói. Carol chắc chắn nàng đã chạm chán lá bùa ở chỗ nào đó rồi. Một hình hình ảnh rất thân quen. Carol mở lá thư ra. đường nét chữ của Raian.

“ Cairo , ngày… tháng… năm…

Carol yêu thương quý,

Khi em vẫn đọc bức thư này thì anh đã bay sang một giang sơn khác, biện pháp em khôn xiết xa. Em sẽ không lúc nào gặp lại anh nữa. Anh đã vô cùng đau khổ, tất cả chỉ vì chưng anh biết thừa khứ của em.Anh chỉ ước xin em lần cuối cùng, lời cầu xin thiết tha nhất, chính là em chớ tìm lại dòng quá khứ mờ mịt kia nữa. Giả dụ không, em sẽ gặp mặt phải nỗi âu sầu rất lớn, nhưng mà anh biết cứng cáp em sẽ không chịu đựng được. Anh đã đưa xác ướp đi khôn cùng xa. Em hãy cưới Apmando, và chuyển sang Arập nhằm sống thiệt hạnh phúc. Xin em đi ngay, đừng níu kéo nước nhà Ai Cập nghiệt xẻ này nữa.

Định mệnh bước đầu thay đổi kể từ khi bọn họ khai quật được lăng tuyển mộ Pharaon ngày trước, em đã vướng phải một lời nguyền hết sức ghê gớm. Để thoát ra khỏi nó, em chỉ còn cách từ vứt nơi này nhưng mà thôi.Anh xin em hãy nghe lời anh. Anh chỉ hy vọng em được sung sướng. Đừng kiếm tìm anh nữa. Hãy quên anh đi, quên Ai Cập đi, quên toàn bộ để chào đón cuộc sống new với Apmando.

Chúc em hạnh phúc. Raian.”

Càng đọc mang lại cuối bức thư, khuôn khía cạnh Carol càng tái mét. Tại sao Raian biết quá khứ của nàng? tại sao điều ấy lại làm cho anh yêu cầu ra đi? Carol hốt nhiên nhớ lại mẩu truyện mà Raian một lần nhắc cho nữ nghe, khi anh với Apmando đang đi trên du thuyền bỗng nhiên thuyền lắc mạnh. Cùng ngay sau đó, cô bé đã sinh sống ngay lân cận Raian. Mới kịp nói vài ba câu thì một cơn gió đã cuốn Carol đi, để lại trên tay Raian một món trang sức mà bạn nữ cài bên trên tóc. Raian sẽ đưa nữ xem món trang sức làm bằng vàng đó.Caroi xâu chuỗi toàn bộ các sự việc đã xảy ra từ khi khai quật hầm mộ. Lời nguyền vương gia. Những bộ áo quần Ai Cập cổ đại. Khả năng đọc được ngữ điệu cổ. Nàng luôn luôn được search thấy trên mẫu sông Nin. Hình hình ảnh người thanh niên nàng vẫn hay “nhìn” thấy trong những lần nháng nhớ ra quá khứ cùng người thanh niên trong giấc mơ có liên quan gì cùng với nhau? và Carol chợt nhận thấy một côn trùng liên hệ ngặt nghèo giữa tất cả. Nếu đầy đủ lời Raian nói là thật, thì nàng đã bị đưa về nhân loại Ai Cập cổ đại, đang yêu thương, hay có thể đã hôn phối với một nam nhi trai trẻ tuổi với chức vị tương đối cao trong triều đình.Ngay lập tức, một nụ cười đẹp mê hồn của chàng bạn teen trẻ hiện ra trước đôi mắt Carol rồi lại vụt tắt. Cô bé sững sờ. Phải chăng đó đó là người mà cô bé vẫn thấy vào mơ thời gian gần đây.

Xem thêm:

Một xúc cảm tiếc nuối, mất mát bỗng nhiên dâng trào khỏe khoắn trong Carol. Chưa lúc nào nàng cảm giác day chấm dứt như nỗ lực này. đề nghị đuổi theo Raian! Carol như bừng tỉnh. Con gái nhớ rằng lúc bước đầu lên xe pháo đi sở hữu sắm, Raian còn đang ở nhà. Hiện nay mới từ thời điểm cách đây chưa cho một tiếng. Như vậy, Carol vẫn hoàn toàn có thể ngăn cản chuyến bay của Raian! Carol chạy vụt thoát khỏi nhà. Cô gái đã xem nhẹ mối nguy hiểm đang rình rập. Sidoki- kẻ bán buôn đồ cổ vừa bắt đầu trốn khỏi tù, vẫn lẩn qua đời trong bóng về tối hòng trả thù.Trong quần thể nhà tiếp đón quý khách rộng lớn mênh mông tại sân bay Cairo , Carol cố gắng không bỏ sang một ngóc ngách nào để tìm Raian. Nàng hi vọng sẽ tìm ra anh trong biển fan đông đúc kia, nhưng mà xem ra hy vọng càng dịp càng hy vọng manh hơn khi từng chuyến cất cánh một từ từ cất cánh.Và ngay khi Carol vẫn kiệt sức, cần thiết chạy được nữa thì trơn dáng thân thuộc của Raian hiển thị ngay trước mắt nàng. Anh vẫn đứng quay lưng lại phía Carol, soát sổ lại hành lý.

– Anh Raian

Carol phấn chấn cất tiếng. Raian đơ mình cù lại. Anh đứng chôn chân nhìn Carol một lúc lâu. Phần đông chuyện nằm ngoài dự tính của anh. Raian cho rằng khi Carol cùng Apmando đi buôn bán về tối thiểu cũng gần tối. Cơ hội đó anh vẫn kịp lên sản phẩm công nghệ bay, Carol sẽ không ngăn cản được. Không để Raian có thời hạn phản ứng, Carol gấp túm chặt mang vạt áo anh hỏi trong cỗ dạng cuống quýt:

– Anh Raian! gắng là cố kỉnh nào? lý do anh lại vứt nhà đi? Bức thư đó tất cả nghĩa gì? tại sao anh biết vượt khứ của em! Anh Raian! Anh nói đi!!!

– Carol… sao… sao em lại sinh hoạt đây?

– Anh Raian! Anh nói đi! vượt khứ của em…

Một bóng mây black thoáng qua khuôn khía cạnh Raian.

– Carol… Em… đọc bức thư kia rồi à?

– Vâng?

Anh thốt nhiên gạt phắt tay Carol ra:

– Đừng hỏi anh! Em đi đi. Dòng quá khứ ấy đã làm anh gian khổ quá nhiều rồi, em tất cả biết không? Đừng nói lại nữa! Em tránh việc biết thì hơn.

– Raian…

– Để anh yên!!!!Raian vụt chạy đi. Carol tất tả đuổi theo.

– Xin anh hãy nghỉ ngơi lại, với kể mang lại em toàn bộ đi! Em xin anh!Carol cố gắng bám theo loại bóng áo khoác của Raian. Bạn nữ chạy ra khỏi phi trường, dốc hết sức lực vào đôi chân. Thiếu phụ cất bước bằng tất cả trái tim, toàn bộ khát vọng, mong muốn biết được chút nào đó về bạn thanh niên bí ẩn kia. Tuy nhiên khi Raian băng qua đường, mấy chiếc ô tô vụt qua có tác dụng Carol mất lốt anh.Nàng hoảng loạn chạy dọc trên bé phố, gắng tận dụng chút công sức của con người sắp cạn của mình. Và nữ giới chợt thấy được một chiếc cây bút màu bạc nằm ngay trên lối vào trong 1 con ngõ nhỏ. Nó bội phản chiếu nắng nắng lung linh làm phái nữ để ý.Chính là chiếc cây viết của Raian. Carol đã tặng nó mang lại anh nhân dịp sinh nhật bắt đầu đây.Nàng nhặt chiếc bút lên, bước vào con ngõ nhỏ.Carol gần như kiệt sức. Anh nắng phương diện trời thiêu đốt có tác dụng đầu con gái nhức như búa bổ. Biết mình không lết nổi nữa, Carol ngồi phịch xuống bên dưới mái hiên 1 căn nhà cũ nát, đưa ánh mắt ra xung quanh. Bé ngõ khuất tất chứa đầy hầu như đống thiết bị sắt cũ, hầu như thùng gỗ mọt rỗng. Phía 2 bên là hàng nhà tồi tàn, trong khi bị vứt hoang từ khóa lâu lắm, chăng đầy mạng nhện. Tạm dừng chưa mang đến nửa phút, Carol lại rứa đứng dậy đi tìm Raian. Trường hợp không, nàng sẽ không còn thể ngăn cản chuyến hành trình của anh, sẽ không còn được biết về kí ức của mình. Tuy nhiên đi được vài ba bước, Carol lại loạng choạng bổ xuống. Chân tay nữ bủn rủn, không thể đứng vững vàng được nữa. Cô bé bất lực.

– Anh Raian!!!!

Carol gào lên trong giờ nức nở.

– Xin anh mang lại em biết về vượt khứ của mình! Anh ra mặt đi, đừng nhẫn trung tâm như vậy! có phải em đã bị đưa về quả đât cổ đại không? lý do anh lại đậy em mà cấm đoán em biết! Em van anh! Em chẳng thể chịu đựng cuộc sống thường ngày này thêm nữa. Em bị tiêu diệt mất! Carol gục xuống khóc nức nở. Đúng thời gian ấy, một bàn tay bỏ lên vai nàng. Carol hoan lạc quay lại:

– Anh Raian!!! Anh…

Nàng đột nhiên nín bặt. Trước mặt nàng là 1 trong gã lũ ông cao khổng lồ như hộ pháp, phương diện mày dữ dằn, râu ria xồm xoàm và áo quần thì rách nát rưới, hôi hám. Hắn cười cợt gằn:

– Sao mà co rúm lại thế? Hỡi đái thư Rido xinh đẹp?

– Ơ… ông là ai…?

– Tao là Sidoki!!! Là fan vùa bị thằng Raian, anh mày tạo nên suýt bị tử hình, cùng bị tịch thu cục bộ tài sản nữa. Mày nhớ không? thiết yếu nhà mày – hắn gằn giọng: đã tạo nên tao bây giờ phải lang bạt mọi nơi, đói rách nghèo khổ, lại luôn lo sợ. Mày tất cả biết không????!!!!!

Carol gớm hoàng lùi lại.

– cứu giúp tôi với!!

Nàng gào lên.

– Tha hồ đến mày kêu cứu. Ở đây siêu vắng. Mày chần chừ quanh đây toàn là căn cứ của đàn tao thôi à? nhãi con!!! cả nhà mày sẽ đề xuất trả giá bởi vì đã biến tao kết hôn tàn ma dại như vậy này!

Hắn nghiến răng tát bốp vào khía cạnh Carol. Đầu phái nữ đập vào tường, choáng váng, xây xẩm. Sidoki đúc rút một con dao găm sáng sủa loáng.

– mi sẽ bắt buộc chết… tức thì bây giờ… Tao đang tống tiền nhà mày, nhằm chúng đề nghị chuộc xác mày…

Carol thấp thỏm nép sát vào tường. Hắn túm ngay lấy tay nàng:

– chuẩn bị chết đi, ranh ma con!

– Menfuisư!!!!!! cứu vãn em với!

Carol sững lại. Menfuisư…Một cái thương hiệu hết sức quen thuộc. Tại sao nàng lại… nhưng mà Carol không kịp suy nghĩ gì nữa. Lưỡi dao vung lên sáng sủa loáng. Nữ giới nhắm đôi mắt lại.

– Cẩn thận! Sidoki!

Một giọng nói hốt hoảng vang lên. Carol mở bừng mắt. Một bóng fan thoáng qua, vắt một vật nào đấy đánh mạnh vào gáy gã tử tù. Hắn đổ ụp xuống, ngay kề bên Carol.

– Chạy đi Carol!

Tiếng của Raian. Carol như thức tỉnh Raian thay lấy tay đàn bà chạy vào phía bên trong con ngõ, cũng chính vì lối thoát ra ngoài đường lớn đã bị đồng bọn tên Sidoki lố nhố đứng chắn.Ngõ cụt. Hai fan quay phương diện lại nhìn rất nhiều tay anh chị em trong xã dao búa hằm hè tiến vào. Raian ôm Carol bởi một tay, tay kia cố gắng chặt thanh sắt cũ trong tay. Dù quyết vai trung phong đến đâu, Raian cũng dể nhận biết mình cực nhọc lòng chiến thắng nổi đàn kia. Chúng đông đến mười tên, cùng đứa nào cũng có dao.

– Anh Raian… Em sợ…

Carol khẽ nói, giọng run run.

– Đừng lo. Anh sẽ bảo đảm an toàn em, dù là phải chết.

Raian tự dưng nhớ lại kiếp trước của mình, nhà vua Menfuisư. Anh âm thầm nhủ:

“Nếu hiện nay mình là Menfuisư, thì chúng sẽ chẳng là loại gì. Mà lại thực tế, ta cần thiết như rước cơ được nữa. Đành phải cố gắng…”.

Bọn chúng a dua nhau xông vào Raian. Anh né được mũi dao của tên đầu tiên, quật trúng đầu hắn, và lập cập giật được bé dao. đông đảo tên tiếp sau lao đến. Một mũi dao xượt qua tay trái Raian. Máu bé dại giọt. Trong lúc Raian vẫn mải chống đỡ cùng với hai bố tên, một gã khủng lùn đã lẻn được ra phía Carol. Hắn vung dao lên. Lưỡi dao vút về phía trước. Mọi việc diễn ra rất nhanh. Carol thấy được con dao sẽ lao tới phía mình và bỗng nhiên nhớ ra buổi tiệc ăn mừng chiến hạ trận. Cô bé nhắm đôi mắt lại. Lúc ấy, Ruka vẫn phóng dao tới phía Carol. Và Menfuisư đã sở hữu thân bản thân ra bảo vệ cho nàng… Carol bắt gặp kí ức kia mờ mờ ảo ảo như xem qua một làn sương mù. Thiếu phụ đứng chôn chân trên chỗ, như rơi vào hoàn cảnh trạng thái vô định, không còn chú ý gì cho tới mối nguy hại đang diễn ra, trong những lúc lưới dao đang dần nhắm cô gái mà lao đến.Raian ngay chớp nhoáng nhận ra. Anh con quay phắt lại, gặm phập lưỡi dao vào thương hiệu côn đồ. Hắn gục xuống. Carol ngây bạn nhìn Raian. Anh hôm nay rất, hết sức giống một người – hoàng đế Menfuisư. Nhưng đúng vào lúc Raian quay lại để chiến tranh tiếp với đa số tên còn lại, Carol phân biệt tên côn vật bị đâm vẫn không chết, hắn chỉ bị yêu quý nhẹ. Với con dao trong tay, hắn lại vùng dậy, định đâm Raian. Anh không thể mảy may ngừa về trường hợp này.

– Không!!!! Menfuisư!!!

– Carol không còn nghĩ ngợi gì cả, lao cho tới phía trước, rước thân mình chắn trước mũi dao đến Raian.Lưỡi dao cắn phập vào ngực Carol. Máu phun ra như suối. Chị em gục xuống.

– Caroooolll!!!!!!!!

Raian vùng chạy đến mặt nàng. Ngay trong lúc đó, một giọng loa ồm ồm vang lên:

– dừng lại! bỏ dao xuống, tất cả đàn mi đã trở nên bắt!!!

Trong nỗi hoảng sợ, Raian chỉ thập thò nghe thấy tiếng xe hú của xe cộ cảnh sát, tiếng ồn ào ào, tiếng còng tay sập vào nhau.

– Đừng nhưng mà Carol! –

Raian gào lên, cố gắng đưa tay bịt chặt lấy dấu thương của Carol mang lại máu chớ tuôn ra.

– Anh xin em! Đừng mà! Anh chính là Menfuisư đây! Carol! sự thật ta là hoàng đế Menfuisư của bạn nữ đây mà, Carol! thức giấc lại đi!!! Kiếp trước của ta là Menfuisư, phái nữ có lưu giữ không? Carol!!!Carol nhàn nhã mở mắt. Nữ nhìn trân trân vào Raian. Trong khoảng khắc ấy, mọi kí ức của Carol đang hồi tỉnh như những mảnh gương vỡ vạc được nối sát lại. Nàng khó nhọc đựng tiếng:

– Có… thiệt không… Menfuisư ư…

– Ta nói thật mà! Ta đem tính mạng mình ra thề với nàng. Ta đã làm được tái sinh để chạm chán lại nàng, gặp lại hoàng phi Carol! nữ giới có ghi nhớ lời thề ta đã thề cùng với nàng trước lúc chết không? Ta đang hứa rằng kiếp sau đang ở mặt nàng. Thanh nữ nhớ chưa?

– Có… em nhớ… nhưng…

Carol bất chợt dừng lại, thở hổn hển. Một chiếc máu đỏ tươi trào qua khoé mồm nàng.

– có lẽ rằng là… là… em sẽ không được… ở bên cạnh chàng… nữa rồi.

– Carol! quan yếu nào! Ta xin nàng!

– cơ mà sao… sao chúng ta lại… là anh em…

Carol nở một nụ cười héo hắt, rồi gục đầu sang một bên.

*

Phần 5: Sự sống.

Raian tần ngần xem qua lớp kính vào bên phía trong căn phòng cấp cứu. Anh không hoàn toàn có thể nhìn thấy Carol qua cả chục con người đang vây quanh giường nàng, thuộc vô số thứ chình ình nằm cạnh sát cạnh. Anh chỉ thấy bạn ta kéo tấm khăn choàng của Carol đặt trên chiếc bàn cạnh cửa. Raian gớm hoàng: trên kia dính bệt những máu, ngấm đỏ cả cái khăn. Chừng mười phút sau, một ông chưng sĩ đẩy cửa cách ra ngoài.

– bác bỏ sĩ, tình trạng em gái tôi cố gắng nào ạ?

– Raian hoảng hốt.

– shop chúng tôi đang rất thế gắng, tuy vậy em gái anh đã biết thành mất huyết quá nhiều, lại bị tác động khá nặng đến một số trong những nội quan bên trong. Trước hết, công ty chúng tôi phải truyền máu cho cô ấy ngay! lúc đó, một cô y tá trẻ gấp vã chạy đến, vẻ phương diện lo lắng, hoang mang:

– Nguy rồi! Thưa bác sĩ trưởng, nhóm máu của cô nàng đã cạn kiệt. Chúng ta không còn đủ máu nữa. Làm cầm cố nào bây giờ?-Hả?

– Ông bác sĩ sửng sốt

– các cô làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại không còn máu?

– Tôi xin lỗi. Bắt đầu sáng nay cửa hàng chúng tôi vừa xét nghiệm thấy một lượng béo máu không an ninh trong kho. Tiết mới chưa kịp bổ sung.

– hiện nay tôi cần làm cầm cố nào?Raian cấp lên tiếng:

–Đừng lo, hãy lấy máu của tớ đây. Tôi tất cả nhóm ngày tiết O, thưa bác bỏ sĩ.Ông bác bỏ sĩ xong xuôi lại, lướt cấp tốc nhìn Raian.

– Được, mau đi theo tôi.

Sau khi sẽ hién một lượng ngày tiết lớn, Raian nặng năn nỉ bước ra ngoài hành lang. Anh nhận thấy bà phu nhân Rido, Rodei với Apmando đứng mặt ngoài.

– Raian!

Bà Rido thấy được anh đầu tiên. Bà chạy đến mặt Raian, hỏi trong giờ đồng hồ khóc nức nở:

– Raian! Carol, em con thế như thế nào rồi? Liệu nó có làm thế nào không?

– Anh Raian! Carol ổn chứ?

– Carol có làm thế nào không? Sao lại xảy ra chuyện này?Mặc kệ hầu hết lời hỏi han, Raian lặng lẽ âm thầm ngồi xuống ghế. Anh kháng tay lên trán nghĩ ngợi phân vân. Rồi Raian thở dài, vẫn ko ngẩng mặt lên:

– Carol… bác sĩ nói Carol chưa chắc chắn đã bảo toàn được tính mạng. Carol bị thương vượt nặng…

Tất cả sững sờ. Apmando khó tính nói:

– Anh Raian! Anh đi cùng Carol, lý do lại để xảy ra cớ sự này? Anh phải biết rằng, tên Sidoki vẫn lẩn quất vào thành phố, với hắn rất nguy hại chứ???

Raian ko trả lời. Anh âu sầu cắn chặt môi, đưa đôi mắt buồn rầu chú ý ra sông Nin.

– “Carol… Đừng đi. Họ rất khó khăn mới được ở bên nhau. Thiếu phụ không thể vứt bỏ tất cả…”.

Bóng tối bao trùm lên vớ cả, u bi thiết và ảm đạm. Trong ngôi nhà chờ lạnh lẽo, mọi bạn vẫn ngồi đó, không một ai nói một câu gì trong cả mấy tiếng đồng hồ. Dường như nỗi thấp thỏm và lo ngại đã choán hết trung ương trí họ, không nhằm một ý suy nghĩ nào khác len lỏi vào vào đầu. Các bóng áo trắng thấp thoáng của những y tá, chưng sĩ nhanh chóng ra vào phòng. Mùi thuốc sát trùng xông lên nồng nặc quanh căn phòng. Tiếp bíp bíp của sản phẩm điện trung tâm đồ, giờ đồng hồ dao kéo lách cách, tiếng rì rầm trao đổi.Rồi ông bác sĩ trước lại xuất hiện thêm trước mặt Raian. -Bác sĩ! Em gái tôi đã có tin gì mới nên không? Ông bác bỏ sĩ nghiêng cặp kính trắng chú ý Raian, rồi những người còn lại. Ông ta hắng giọng:

– công ty chúng tôi có chuyện riêng biệt cần hiệp thương với anh. Xin đi theo tôi một lát.

Thấy Raian ngần ngừ, ông bác bỏ sĩ tiếp lời:

– Đừng lo, chuyện này không tương quan đến tình trạng của cô Carol. Raian bước theo ông bác bỏ sĩ già mang lại phòng trực của ông ta. Cửa nhà sập lại.

– Mời anh ngồi.

Raian làm theo. Anh hỏi:

– bác bỏ sĩ ước ao nói với tôi chuyện gì ạ? tất cả phải chuyện đó liên quan đến Carol, không lẽ em tôi chạm mặt vấn đề gì?

– Anh hãy bình tĩnh, cửa hàng chúng tôi vẫn vẫn cố rất là để cứu giúp sống cô Carol, và tình hình vẫn đang chưa có tiến triển gì. Chuyện tôi nói liên quan đến anh kia.

– tương quan đến tôi?Ông bác sĩ gõ gõ đầu cây cây viết xuống bàn:-Khi nãy anh bảo rằng anh bao gồm nhóm huyết O đề nghị không?- Đúng vậy, thưa bác sĩ.

– Tôi là bác bỏ sĩ riêng biệt của gia đình anh, tôi đã khám cho người mẹ anh, phụ thân anh cùng cả em gái anh vừa rồi nữa. Nhưng lại trong gia đình anh không có bất kì ai có team máu O cả.

– Ông nói như vậy có nghĩa là…

– Theo thuyết dt của Menđen , anh có thể không nên là nhỏ ruột của các cụ Rido được. Tôi đã nghi hoặc điều này và đã với máu của anh ý đi xét nghiệm. Cùng kết quả và đúng là như vậy. Anh không thấy điều gì quá xa lạ lùng về phiên bản thân bản thân sao?

– tức thị sao?

– Nghĩa là… anh không hẳn là bé ruột của ông bà Rido.

Raian sững người.:

–“ chưa phải con ruột của mái ấm gia đình Rido…có nghĩa là… có nghĩa là ta và Carol không phải hai bạn bè ruột ư?”

– Tôi nghĩ về anh nên hỏi lại mẹ của anh, Raian ạ. Raian bàng hoàng lúc lâu. Rồi anh xô ghế đứng dậy, chạy thoát khỏi phòng, tìm lại phòng đợi lúc nãy.- Mẹ! – Raian, gồm chuyện gì vậy con? Carol sao rồi?Raian đưa góc nhìn căn phòng cấp cho cứu, trong lòng chùng xuống.

– Con chưa xuất hiện tin gì hơn.

– Anh khẽ đáp, tiếng nói trầm buồn. Lát sau, Raian ngửng mặt lên.

– Mẹ, con ý muốn hỏi…Có chuyện gì vậy Raian…chẳng lẽ vết thương gây di triệu chứng cho em con??

Bà Rido lo lắng nhìn Raian.

– không hẳn vậy, mẹ đừng lo. Chỉ là…

Raian cầm giữ bình tĩnh.

– lúc nãy, bác bỏ sĩ nói với con… có thể con chưa phải con ruột của mẹ…

Khuôn phương diện bà Rido thay đổi sắc, bà hơi quay đi, ráng tránh quan sát vào mắt Raian.

– có thật vậy không mẹ? bao gồm thật nhỏ chỉ là con nuôi của nhà Rido? nhì hàng nước đôi mắt bông tuôn rơi, bà ngấc lên chú ý Raian: Đúng vậy, Raian, nhỏ là bé nuôi của phòng Rido. Chị em đã tìm kiếm thấy con ở trước cửa ngõ căn biệt thự của mái ấm gia đình ở Ai Cập. Chị em và phụ vương nuôi của con, Rido Conten đã tin sẽ là định mệnh tặng ngay con cho họ nên ta vẫn giữ bé lại. Tuy vậy dù nhỏ không được chị em sinh ra, mẹ luôn coi con là đứa đàn ông ruột của mình, con mãi là anh trai của Carol cùng Rodei, mãi là 1 trong trong cha người quá kế gia sản nhà Rido này. Mẹ không muốn để con biết điều này, để gia đình ta cứ yên ổn như vậy. Nhưng lại không ngờ… lúc này lại xẩy ra việc này…

Đáng lẽ đó là một chuyện lớn xảy ra trong mái ấm gia đình Rdo, dẫu vậy trong tình hình như thế này, tất cả chỉ mừng đón tin này với giờ thở dài.

Raian bi thương bã:

– bà mẹ ơi… xứng đáng lẽ chị em nói ra sớm hơn thì Carol đã không…

Bài viết liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *